“Huynh trưởng, trực tiếp lấy mạng hắn đi!”, ưng Thôn đã cầm thấy không ổn, gằn quát một tiếng, hai người cùng ra tay, xông về phía Trần Đức ỏ một bên
đại trận.
Trần Đức nhẹ nhàng đặt ưng Thanh Vũ xuống, đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn thẳng vào họ: “Hai con chó già, chắng phải muốn hành hạ tôi sao? Bây giờ lại muốn giết tôi? Muộn rồi!”
Vì đại trận này, Trần Đức và Linh Lung đã tốn mất khoảng một tháng, tiêu hao hết hai phần ba thiên tài địa bảo trên cấn Sơn mới có thể hình thành!
Đại trận này tên là Thái Nhất Sát Trận, là sát trận đính cao mà Linh Lung nắm giữ, cần một binh khí cực mạnh làm trận nhãn, hổ trợ bổ sung cho đại trận, một khi thi triển đại trận sẽ phong cấm một vùng trời đất, trong vùng trời này, Trần Đức chính là Thần!
Là kẻ vô địch chỉ dưới Thánh Nhân!
Một khi bị đại trận bao trùm, hai người ưng Huyết, ưng Thôn sẽ thế nào?
Cũng phải chết thôi!
ưng Thôn ưng Huyết sẳp tấn công đến, Trần Đức chỉ dùng một chưởng kích hoạt pháp tắc trong đại trận, hoàn toàn hóa giải thế tấn công vô địch của họ thành vô hình!
Hai người Ưng Thôn, Ưng Huyết vô cùng kinh hãi, bọn họ đã sống sáu trăm năm, đời này, kiếp này cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có!
Bọn họ dường như cảm thấy như rơi vào địa ngục, ý nghĩ giết chóc vô hình cuộn trào mãnh liệt, xé rách thần hồn của bọn họ, họ gần như sẽ tan giã, sụp đổ bất cứ lúc nào, xương cốt toàn thân rắc rắc vang lên, không ngừng gãy lìa!
Tinh!
Lại một ánh hào quang tỏa ra trong hư vô, sát ý vô địch xông về phía hai người.
“Phụt phụt!”
Hai người muốn ngăn chặn, nhưng vẫn bị đánh bay, Trận Văn lại thêm sức mạnh đáng sợ của đính Long Văn, họ vốn không thể đối kháng, máu thịt toàn thân rách bung, máu tươi nhuốm đỏ áo.
Nhung dù sao bọn họ cũng là cường giả thần vương, lại có huyết mạch chim Bất Tử, năng lực hồi phục mạnh mẽ khiến thương tích của họ hồi phục nhanh chóng, liền lại với tốc độ mắt thường có thế nhìn thấy.
“Hai con chó già, chắng phải muốn lấy mạng của tôi sao? Đến đây, tôi ờ ngay trước mắt đây!”,
Trần Đức cầm kiếm Long Ngâm, toàn thân tỏa kim quang như một vị chiến thần, điều khiển đại trận, một đường kiếm chém xuống.
“Phụt phụt!”
Cái chân vừa hồi phục của ưng Huyết và cầ nửa thân người đều bị gãy lìa.
Một cánh tay cúa ưng Thôn rơi xuống, Trần Đức dẫm chân lên, cánh tay biến thành vũng máu, trong đôi mât thầm sâu hiện lên vẻ băng lạnh: “Linh lung, vận hành sát trận, giết chết họ đi!”
Tuy sát trận mạnh, nhưng cũng tiêu hao vô cùng lớn, không thế duy trì được bao lâu.
Trần Đức vừa dứt lời.
Một quang ảnh từ trong linh hải của Trần Đức nối lên, bóng dáng xinh đẹp động lòng người như tinh linh, quỷ mị xuất hiện trước hai ngươi ưng Thôn, ưng Huyết.
“Hồn thể?”
ưng Thôn, ưng Huyết chấn hãi, quay sang nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy nôi sợ hãi trong đôi mắt đối phương.
Có thế tồn tại với hình thức thần hồn, đây là
nhân vật đắng cấp thế nào chứ?
Theo như họ biết, kể cả cường giả cấp thánh nhân cũng không thể làm được?
Hai người vô cùng sợ hãi, cuối cùng hiếu ra tại sao Trần Đức mạnh đến thế, cho nhân vặt đẳng cấp này ký sinh trong cơ thể, làm sao có thể không mạnh?
“Tiền bối tha mạng!”, ưng Thôn mồm miệng khô khốc, nổi sợ bao trùm ông ta, sống đến tuổi này, ông ta thực sự không muốn chết.
“Tiền bối, hai chúng tôi không biết tiền bối ớ đây, vô ý quấy rầy tiền bối, xin tiền bối tha mạng cho chúng tôi!”, ưng Huyết cũng sợ hãi, đối diện với đại trận, đối diện với Linh Lung, ông ta có cảm giác bất lực nặng nề.