Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người mất cả đời cũng chưa chác đã vượt qua được một giai.

Mối lần vượt qua được một giai, lại sống thêm được ba trăm năm.

Như em trai của lão tổ học viện Thánh Phong, Thương Huyền Đấu, ông ta có ba ngàn tuối, nói cách khác, cảnh giới của ông ta ít nhất cũng phải là Thánh Nhân lục giai.

“Tộc trưởng Đệ Ngũ Vệ Đông tạm thời là người mạnh nhất trong tộc, Thánh Nhản thất giai, năm nay hơn hai ngàn tám trăm tuổi, hai người khác là trường lão trong tộc, Đệ Ngũ Nhạc Hoa, Đệ Ngũ Chiến Trần, cả hai người đều là Thánh Nhân tứ gỉai, hơn một ngàn hai trăm tuổi”.

Nếu muốn đột phá Thánh Nhân, thật sự quá khó khản, dù tộc Đệ Nhất là gia tộc rất mạnh ở Tây Hải, cũng chỉ có ba Thánh Nhân mà thôi!

Đệ Ngũ Hiên năm mươi mấy tuổi đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, đã có thể nói là thiên tư trác tuyệt, là người nổi bật trong số những người nổi bật.

Nhưng, theo ông ta đoán, muốn đạt tới Thánh Nhân, nếu không có cơ duyên đặc biệt gì thì ít nhất cũng phái mất thêm ba trăm năm nữa.

“Trong mười Bán Thánh của tộc, có người đã hơn tám trăm tuổi rồi, ông ta cũng giống cậu, năm mươi tuối đã đạt tới Bán Thánh đỉnh phong, ở thời điểm đó từng được khen là đệ nhất thiên tài, nhưng tám trăm năm trôi qua vẫn dừng lại ở đó”.

Đệ Ngũ Hiên bùi ngùi than thở về sự khó khăn của cảnh giới Thánh Nhân, cũng nói cho Trần Đức biết, Thánh Nhân mạnh hơn cái gọi là Bán Thánh, Thần Vương rất rất nhiều.

“Gặp được bọn họ, nhất định phải dẹp đi cái sự kiêu ngạo của con”.

Đệ Ngũ Hiên nói: “Ngoài những người đó, trong số những người cùng thế hệ với con, chí có Đệ Ngũ Khôn cậu từng kể là khá mạnh, tuy không phải là đối thú của con nhưng lại là chắt trai của Đệ Ngũ Vệ

Đông, cũng không nên trêu vào”.

“Ặc… Hơn hai ngàn tuổi, chắt trai lại tầm tuổi tỏi á?”

Trần Đức hỏi. “Khụ!”

Đệ Ngũ Hiên ngượng ngùng ho khan: “Võ giả sống thời gian quá dài, nên vai vế có hơi rối loạn, đứa con nhỏ nhất của tộc trưởng còn nhỏ hơn con mười tuổi”.

Trần Đức:

“Thật ra, giữa võ giả với nhau cũng chắng có vai vế gì đáng nói, nhất là những gia tộc kéo dài mấy ngàn năm như chúng ta. Trừ khi thực sự rất mạnh, nếu quá bình thường thì bố ruột cũng chẳng thèm nhận”.

“Tóm lại, võ giá chí dùng thực lực đế nói chuyện, chỉ có thực lực mới có được cái gọi là vai vế và địa vị, nếu không có, dù bố là Đệ Ngũ Vệ Đông thì cũng rất dễ bị giẫm nát trong tộc…”

Đệ Ngũ Hiên giải thích xong lại nói: “Hôm nay là họp tộc một nảm chỉ có một lần, chia thành ba giai đoạn, hai giai đoạn đầu tiên không liên quan đến nhóm Thần Vương. Tóm lại, tạm thời con không thế

tiep xúc, chờ đen giai đoạn thứ ba, tộc trương kiem tra năng lực của Thần Vương mới là lúc con thể hiện”.

Dọc đường đi, Đệ Ngũ Hiên nói rất nhiều, có thế nói là tận tình khuyên bảo, Trần Đức vẫn nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK