“Cô…”, Bạch Tiêu cau chặt mày, hiến nhiên không ngờ Ưng Thanh Vũ không hề nế mặt.
Nhưng hắn ta cũng không có cách
nào.
Ưng Thanh Vũ là nữ hoàng nước Vạn Thánh!
Luận thân phận địa vị đều cao hơn hắn ta rất nhiều!
Điều quan trọng nhất là, Bạch Tiêu thực sự không mạnh bằng cô ta, nếu chiến một trận thật, hắn ta không được lợi gì, huống hồ ở chỗ không xa còn có tấm da Bát Thần, một khỉ hắn ta xảy ra xung đột với Ưng Thanh Vũ, buộc phải bùng lên khí tức, lúc đó, không đợi Ưng Thanh Vũ ra tay, tấm da Bát Thần đã có thể đập chết hắn ta.
“Được, chuyện này, tôi đã nhớ kỹ, Thần tộc đã nhớ kỹ!”, Bạch Tiêu gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Đức, sau đó quay người, nhìn sang Đạo Nhất, Hi Đặc: “Các người cũng đừng xem kịch nữa, sát khí ở đây quá nặng, sát khí không tiêu tan, e rằng chúng ta không thế lại gần quan tài, cũng không thế nhìn rõ bên trong có thứ gì hay không, sát khí này đã được hình thành ít nhất mấy trăm ngàn năm, chúng ta phải cùng nhau đánh tiêu tan sát khí này”.
“Đúng thế”, Đạo Nhất gật đầu.
“ừm, đúng là không nên tiếp tục lãng phí thời gian”, Hi Đặc cũng gật đầu.
Người của bốn nước lớn bọn họ ở lại quá lâu ở những nơi như này, e rằng sẽ dần đến náo động.
Hai người cũng không nói nhiều.
Đạo Nhất trực tiếp lấy ra một chiếc bàn bát quái, ngũ hành bát quái chuyến động, che lấp bầu trời, huyền quang lấp lánh, ngũ hành kết hợp với nhau xua đuối, tiêu diệt sát khí.
Hi Đặc đơn giản hơn, vổ cự thú, lại thấy đồng tử khổng lồ của cự thú trở nên đỏ ngàu, há to miệng, hút sát khí vào trong cơ thế như beo như hùm, đồng thời quanh thân tỏa ra hào quang, lại mượn cơ thế, xua đuổi hoàn toàn sát khí đó ra ngoài.
“Ánh sáng của thần!” Bạch Tiêu ngâm nga điệu nhạc đặc biệt, những âm điệu này trực tiếp rung động đại đạo, không gian tỏa ra hào quang.
So với ba người, Ưng Thanh Vũ dứt khoát nhất, bàn tay thon nhỏ vung lên, cả vùng đất bỗng nối lên biến lửa, sát khí bị thiêu cháy vang lên xoèn xoẹt, dưới biến lửa không ngừng bùng lên, sát khí lùi lại, cuối cùng hóa thành sương trắng tiêu tan.
“Thật lãng phí!”
Trần Đức nhìn thấy sát khí mấy trăm ngàn năm bị tiêu tan, trong lòng nhỏ máu, với người khác, những thứ này có thế là vật ô uế, nhưng lại là bảo vật với anh!
Nguyên khí của anh là hổn độn!
Hỗn độn có nghĩa là có thế chứa đựng tất cả, thu nạp tất cả, bất luận là sát khí cũng được, lỉnh khí cũng được, đều có thế trở thành nguồn năng lượng của anh!
Huống hồ, Trần Đức còn có thể kiếm soát điếm đen nhỏ trên thần thức, luyện hóa hấp thụ sát khí.
“Không được, không được trơ mắt nhìn nó bị bỏ đi như vậy…”
Lặng lẽ âm thầm, Trần Đức đi theo sau Ưng Thanh Vũ, bắt đầu hấp thụ sát khí, mọi người phát hiện hành động của anh, chỉ cho rằng anh cũng đang xua đuối sát khí, lại có ưng Thanh Vũ bảo vệ, đương nhiên không ai đế ý đến anh.
Trong quảng trường trở thành cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc.
Bốn cường giả xua đuổi sát khí với tốc độ cực nhanh, còn Trần Đức ở trong góc điên cuồng nuốt chửng sát khí, luyện hóa, hấp thụ nó.
Khoảng một canh giờ.
Sát khí ở quảng trường mới biến mất hoàn toàn.
Sát khí biến mất, tấm da người như lốp xe bị xì hơi, cũng chậm rãi xẹp xuống, rơi xuống đất, cuối cùng Trần Đức dừng nuốt chửng, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, phần lớn đã bị bọn họ xua đi hết, luyện hóa thành không khí rồi, đúng là phí của trời”.
Nhưng anh cũng có thu hoạch rất lớn, vô hình trung, thực lực lại tăng lên một bậc.
“E rằng sau đây tôi không thế tham dự vào chuyện này được nữa, mau chóng đi khỏi đây thì tốt hơn…”, Trần Đức biết rõ bản thân, sau đây là đến giai đoạn chia bảo vật, anh ở lại thêm một giây, sẽ nguy hiếm thêm một giây.
Tuy có Ưng Thanh Vũ bảo vệ, nhưng bất luận chuyện gì cũng có giới hạn.