Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức nhanh tay lẹ mắt há miệng hút mạnh một cái như hố đen vũ trụ, thoáng chốc đã hút sáu luồng linh tinh kia vào bụng.

Cùng lúc đó, anh lại nhớ tới luồng linh tinh mà Cổ Lục Đạo đã lấy từ chò viện trường Danh Thỉên Viện Trần Không Hành, rồi cũng nuốt vào!

Thường thì cá đời một võ giả cũng không có được nứa luồng linh tinh, Trần Không Hành tích trữ cả đời cũng mới được ba luồng, có thế thấy nó khan hiếm và quan trọng thế nào với võ giả rồi đó!

Mà Trần Bát Hoang hút một cái đã nuốt bảy luồng!

Bảy luồng linh tinh đó như một trận hỏa hoạn trong bụng anh. Chúng thiêu cháy mọi thứ, lướt qua kinh mạch, xương cốt, ngũ tạng lục phủ, cường hóa mỗi một tế bào, thần kinh trong người Trần Đức.

Nếu là người khác, bảy luồng linh tinh vừa chui

vào người đã nổ tan xác mà chết từ lâu rồi.

Nhưng Trần Đức lại khác.

Đầu tiên, anh vốn đã mạnh hơn võ giả bình thường, cách tu hành cũng khác với họ. Thứ hai, thần thức trong người anh còn có một điếm đen kỳ lạ!

Mọi khí tức tàn bạo, bất ốn, hung ác đều bị điếm đen kia im lặng hấp thu.

Giống như những thứ xấu xa ẩy chính là chất dinh dưỡng của nó.

Quan trọng nhất là, sau khi hấp thu, nó còn có thể trả lại một số linh khí cực kỳ tinh hoa, tẩm bổ thần thức của anh.

Nói cách khác, thứ thật sự bị Trần Đức hấp thu sẽ không có một chút tạp chất nào hết!

Tuy Trần Đức cũng hơi lo có khi nào có một ngày điếm đen kia sẽ mang lại thứ gì đó không tốt không. Song, đấy chẳng phái là điều anh có thế khống chế, ngay cả Linh Lung cũng không biết nó là gì, chỉ có thế mặc nó phát triến.

ít nhất thì trước mát vẫn chưa xuất hiện điều gì xấu, không phải sao?

Sau khi hấp thu bảy luồng linh tinh, Trần Đức cũng càng trở nên mạnh hơn!

Anh có cảm giác dù giờ là Thần Vương tầng bốn cũng chưa chắc là đối thú của mình.

“Cứ tiếp tục trướng thành như vậy, có vé như… cũng không tệ”.

Trần Đức hết sức vui sướng nghĩ.

“Nhóc Trần, phải công nhận rầng anh biến thái thật đó. Người khác tới một cảnh giới nhất định mè không đột phá được thì sẽ hoàn toàn không thể trường thành, như là mắc kẹt tại đó. Nhưng riêng anh lại giống một cái động không đáy, vẫn có thể lớn mạnh tiếp”.

Linh Lung nói tiếp: “Thậm chí tôi còn nghi ngờ có lẽ anh đã tới Cực cảnh trong truyền thuyết!”

“Cực Cảnh?”

Trần Đức khó hiếu hỏi: ’Cực Cảnh là gì?’

“Nói đơn giản chính là cực hạn, đỉnh phong của cảnh giới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK