ở một nơi xa, một cô gái trông thấy cảnh tượng đó thì trớ nên bối rối, muốn lao ra theo bán năng.
Nhưng, một bóng người nhanh chóng chắn trước mặt cô ta: “Cơ Tuyết, sao thế, muốn cứu người hả? Em đã hỏi ý tôi chưa vậy?”
“Ha ha…”
Bên kia, một cô gái nờ nụ cười mỉa mai: “Phong Trần, người ta nhìn thấy tình nhân của mình bị thương nên sốt ruột đó mà”.
“Đúng đó, Cơ Tuyết, em chưa từng sốt ruột vì tôi bao giờ”.
Ánh mẳt Đoàn Phong Trần chất chứa vẻ ghen tị: ‘Tên đó rốt cuộc tốt ở chỗ nào?”
Cơ Tuyết im lặng, không nói gì, ánh mầt đầy mờ
mịt.
“ô? Không chết hả?”
Trước khe hở hư không, Trân Tử Phi lại thấy hơi bất ngờ.
Hẳn ta không ngờ đối phương lại có thể chịu được.
Quan trọng nhất là…
Hắn ta cám nhận được thứ hơi thớ quen thuộc từ máu mà người đó cháy ra!
Huyết mạch nhà họ Trần!
Trần Tử Phi biết rất rõ, trong chuyến đi đến đảo Khốn Long này, nhà họ Trần chỉ cử mỗi mình Trần Võ Si đi, mà Trần Võ Si trời sinh ngạo mạn, lại có được võ kỹ Tát Huyết Thành Binh, nên hẳn không hề mang theo bất kỳ ai khác.
Lúc này, con đường đến đảo Khốn Long đã sớm
đóng lại, bán thân Trần Tử Phi có thế đến được đáo Khốn Long đều nhờ vào cánh cổng mà Trân Võ Si dùng máu huyết đế mở ra.
Người này, rốt cuộc là ai? Tại sao lại có huyết mạch nhà họ Trần?
“Cô Tô, cô đi trước đi, người này cứ để tôi cán
lai!’
Xa xa, Trần Đức lấy lại bình tĩnh, nói ra một câu rồi thi triển Hư Không Thuật, trốn vào hư không.
Ngay sau đó, lại xuất hiện trước mặt Trần Tử Phi!
“Ầm!
M
Tự Tại Thần Ma Thân cũng được thi triển, hư ảnh khống lồ hiện lên, Trần Đức vận chuyến lực đại đạo vô tận trực tiếp đánh về phía Trần Tử Phi.
“Có lẽ là dư nghiệt của gia tộc”.
Ánh mắt Trần Tử Phi trở nên sác bén, nhà họ Trần gia đại nghiệp đại, có một số người không thế theo kịp tốc độ cúa gia tộc nên bị đuối đi, biến thành một nhánh nhỏ trong số những nhánh nhỏ, hắn ta không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Nhưng mà giết lầm còn hơn bỏ sót!”
Thấy Trần Đức tạo ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng sầc mặt Trần Tứ Phi vẫn bình tĩnh trước sau như một, vẻ cười cợt trên môi vần chưa tùng biến mât, nhìn về phía hư ảnh kia: “Múa rìu qua mắt thợ, nhưng mà… Ly Hỏa đó, bản thân tôi cảm thấy khá hứng thú, nó, là của tôi”.
“Vù!’
Trong lúc nói chuyện, hắn ta cũng vung một cái tát lên, cùng với sự chuyển động của cánh tay, giữa đất trời xuất hiện một bàn tay đánh về phía Trần
Đức.
“Trần Bát Hoang, tôi giúp anh!”
Cùng lúc đó, Tô Y Y cũng di chuyển, ấn ký thiên đạo rực rỡ, những đóa hoa tươi xuất hiện giữa hư không, muôn màu muôn vẻ, Tô Y Y lẳc người, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Đức, ra tay cùng lúc với anh.