Khoảnh khắc đó, sấm rền liên tục, trời đất bi thương!
Năm mươi nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long sót lại, đã chết dưới pháo và súng trường trong sự giận dữ của hai trăm nghìn quân Phá Long và hai trăm nghìn đại quân của chiến khu Tây Mãng, toàn bộ đều ngã xuống trong nháy mắt!
Đây là một trận chiến nghiêng về một phe!
Năm mươi nghìn tử sĩ của quân đoàn Đồ Long gần như không hề phản kháng, không hề có làn sóng nổi dậy, tất cả đều nằm xuống trong vũng máu, trở thành cái xác không hồn!
Cả Bắc Lương nhuốm đỏ một màu, máu nhuộm ngàn cây số, xác chết ngổn ngang khắp nơi!
Sau đó, cả bốn trăm nghìn đại quân, bày trận bao vây lấy cả chiến trường!
Tất cả đều hướng mắt về đám người đang vây quanh bên kia!
Hai trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương đang giơ cao lá cờ Hắc Kim Long, gầm lên giận dữ!
Bọn họ, quỳ một chân xuống đất, cao giọng gào thét về phía Tiêu Chính Văn đang nằm bên đó:
“Hô! Hô! Hô!”
“Bắc Lương oai phong!”
“Chủ soái oai phong!”
“Bắc Lương oai phong!”
“Chủ soái oai phong!”
Những tiếng gào thét này đã chấn động cả đất trời, làm hàng triệu đại quân khiếp sợ, vang vọng khắp chiến khu Bắc Lương!
Tất cả đều sục sôi nhiệt huyết, đều bị tiếng gào thét này kích thích ý chí chiến đấu bất diệt!
Sau đó, chủ soái mới của chiến khu Tây Mãng giơ cao cây giáo màu đen, bất ngờ vung lên, quỳ một gối xuống đất tức giận hét lớn: “Lá cờ vua Tây Mãng tung bay! Binh lính Tây Mãng quỳ xuống!”
Một âm thanh gào thét này như tiếng hổ gầm, vang khắp chiến trường!
Một nghìn lá cờ vua Tây Mãng dẫn đầu hai trăm nghìn binh lính quân khu Tây Mãng lập tức tung bay, trải khắp chiến trường!
Hai trăm nghìn binh lính Tây Mãng cũng đồng loạt quỳ một chân về phía Tiêu Chính Văn đang bị đám người vây quanh!
Giờ phút này, uy danh quân đội hết sức mãnh liệt!
Ý chí chiến đấu sục sôi!
Đây là sự tôn kính tối cao của bọn họ đối với Tiêu Chính Văn, với vua Bắc Lương của Hoa Quốc!
Một vị vua Bắc Lương anh dũng hi sinh vì nước!
Mỗi người bọn họ đều khắc ghi trong tim!
Ngay sau đó, Long Nhất đến Long Bát, Hoa Hồng Đỏ và tất cả phó tướng, sĩ quan đều quỳ một chân xuống đất!
Theo đó, Lâm Long, Hắc Long, Từ Kiêu Long và những chủ soái khác cũng quỳ một chân, trang nghiêm nhìn Tiêu Chính Văn nằm trong vũng máu!
Thời khắc ấy, giữa trời đất vang lên âm thanh của kèn hiệu lệnh và âm thanh của hàng nghìn hàng vạn con ngựa đang chạy băng băng!
Ở phía xa, Đại quốc lão và bảy cường giả Thiên Vương đang vây lấy Hán Vương!
Có Đại quốc lão tham chiến, Hán Vương bị bao vây tứ phía, lúc này cụ ta cũng đã kiệt sức!
Tóc cụ ta rối bời, toàn thân be bét máu, hai mắt u ám, hệt như bị tẩu hỏa nhập ma!
“Bản vương không cam tâm!”
Hán Vương tức giận rống lên, sau đó điên cuồng chém giết đám người Đại quốc lão!
Đại quốc lão lạnh lùng hừ một tiếng, tức tối nói: “Hán Vương, hôm nay chính là ngày chết của ông!”
Dứt lời, đám người Đại quốc lão lại lao vào tấn công lần nữa!
Bên phía Tiêu Chính Văn.
Khương Vy Nhan đi theo mấy người Đại quốc lão tới đây.
Trận chiến ở cửa biên giới, cô đã dựa vào sức mạnh tạm thời được nâng cao của mình mà đánh lui được quỷ soái Hắc Bạch, nhưng cô cũng đã bị thương nghiêm trọng!
Thực ra, thực lực thật sự của cô trải qua lễ rửa tội của hồ Phượng Hoàng, chỉ mới tăng lên cảnh giới chủ soái!
Nhưng trong cơ thể cô có luồng sức mạnh bá đạo của Tiêu Long, nên tạm thời được tăng lên đến cảnh giới Thiên Vương!
Có điều loại sức mạnh này chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, hơn nữa còn rất khó khống chế!
Sau khi bị thương nặng, hai cô gái đeo mặt nạ bên cạnh Tiêu Long đã đưa cô quay về hồ Phượng Hoàng trị thương cho cô, lúc này mới ổn định được vết thương bên trong cơ thể.
Sau đó, cô vẫn luôn lo lắng cho Tiêu Chính Văn, nên đã đi theo đám người Đại quốc lão tới chi viện cho Bắc Lương!
Cũng ngay giây phút vừa nãy, cô thấy Tiêu Chính Văn nằm trong vũng máu...
“Tiêu Chính Văn! Anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi! Em không muốn anh chết, em không muốn! Anh đã hứa với em mãi mãi ở bên em và Na Na... Anh không thể nuốt lời..”.
Khương Vy Nhan khóc như mưa, khóc lóc cực kì thương tâm!
Vua Bắc Lương hi sinh, Hoa Quốc nhuốm màu bi thương!
Vào lúc đó, ở cuối chân trời có một người mặc áo choàng đen vững bước đi qua bốn trăm nghìn quân bước tới cạnh cô, nhìn xuống Tiêu Chính Văn đang nằm trong vũng máu.
Cụ ấy cởi bỏ chiếc áo choàng đen và mũ, lộ ra đôi mắt sáng rực rỡ.
Khương Vy Nhan nhìn thấy người đó, vội vàng khóc lóc nói: “Ông nội, cháu xin ông, hãy cứu lấy Chính Văn, cứu lấy anh ấy! Hu hu hu! Vy Nhan không thể thiếu Chính Văn, Na Na không thể không có bố..”.
Sắc mặt Tiêu Long nặng nề, nói: “Muốn cứu nó thì vẫn còn thiếu một thứ”.
“Là thứ gì ạ? Chỉ cần có thể cứu được Chính Văn, Vy Nhan cháu nguyện làm bất cứ điều gì!”
Khương Vy Nhan vội lau nước mắt.
Những người đang quỳ xung quanh cũng bị kinh ngạc bởi câu nói của Tiêu Long!
Tiêu Chính Văn vẫn còn cứu được sao?
Nhất là Lâm Long, giờ phút này thấy Tiêu Long đột nhiên xuất hiện, toàn thân kích động, mừng rỡ khôn xiết hô lên: “Thầy! Là thầy thật sao?”
Dứt lời, Lâm Long trào dâng nước mắt!
Tiêu Long nghiêng đầu, thấy Lâm Long liền mỉm cười nói: “Không tệ, Thiên Vương huyền cấp hai sao, không làm thầy thất vọng”.
Được cụ ấy khen ngợi, Lâm Long càng không ngăn được nước mắt!
Bên này, Long Nhất đến Long Bát và Hoa Hồng Đỏ, chủ soái Hắc Long, chủ soái Từ Kiêu Long và chủ soái Hắc Hổ của chiến khu Tây Mãng đang quỳ một chân, cao giọng hô lên: “Chúng tôi khẩn cầu đại nguyên soái Tiêu Long ra tay cứu sống Tiêu Chính Văn!”
Một tiếng đại nguyên soái Thiên Long này khiến Tiêu Long hít sâu một hơi.
Đã lâu lắm rồi.
Cụ ấy cười nói: “Cháu trai tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ mặc nó chết. Tôi đi lấy thuốc”.
Nói xong, Tiêu Long đi xuyên qua đám người, tới chỗ mà Đại quốc lão và Hán Vương đang đánh nhau!
Lúc này, cuộc chiến đang trong tình thế kịch liệt nhất, không bị ảnh hưởng đến sự có mặt của Tiêu Long!
Nhất là Hán Vương, khí thế khủng khiếp sắp bùng nổ của Thiên Vương ba sao hoàn toàn không ảnh hưởng đến Tiêu Long đang bước tới!
Đám người Đại quốc lão cũng đột ngột lùi bước, nhường lại chiến trường cho Tiêu Long và Hán Vương!
Hán Vương nghiêng đầu, nhìn Tiêu Long đi tới, đầu tiên là cau mày, sau đó lạnh lùng cười nói: “Tiêu Long! Ha ha ha ha! Không ngờ hôm nay bản vương còn có thể gặp lại ông!”
Tiêu Long thấy tình trạng Hán Vương lúc này bèn lắc đầu, nói: “Hán Vương, tôi tới để lấy thuốc cho cháu trai tôi”.
Hán Vương cười nhạt, nói: “Tôi lại không có thuốc”.
Tiêu Long nhướng mày, ánh mắt đột nhiên bừng lên sát khí, lạnh giọng nói: “Tôi không muốn ra tay với ông, nhưng nếu ông lựa chọn như vậy, vì Hoa Quốc, vì cháu trai tôi, tôi chỉ đành ra tay với ông thôi”.
“Ha ha ha!”
Hán Vương cười như điên, nói: “Vậy ư? Nhiều năm không gặp, bản vương thật muốn nhìn xem bây giờ ông đã đạt tới trình độ nào rồi!”
Dứt lời, Hán Vương cầm trong tay cây giáo Liệt Long dài đỏ rực lao về phía Tiêu Long!
Cây giáo Liệt Long này như con rồng đỏ, thét ra lửa ngập trời, muốn lao vào giết Tiêu Long!
Tiêu Long nhíu mày, liên tục đi về phía trước nhiều bước, trong mỗi bước đi, khí thế trên người cụ ấy đều tăng lên một tầng!
Thiên Vương một sao!
Thiên Vương huyền cấp hai sao!
Thiên Vương ba sao!
Ầm!
Thiên Vương bốn sao!
Uy lực khủng khiếp quét sạch toàn chiến trường!
Hán Vương hoảng sợ, không thể tin được nhìn Tiêu Long, nói: “Ông đã đạt tới cảnh giới Thiên Vương bốn sao rồi ư? Không thể nào!”
Nhưng Tiêu Long lại cười nhạt, nhìn cây giáo Liệt Long dài đỏ rực nói: “Hán Vương, ông coi thường tôi quá”.
Dứt lời.
Tiêu Long đi một bước cuối cùng!
Ầm!
Trong khoảnh khắc, một sự uy nghiêm vô hình khiến cho bốn trăm nghìn đại quân đều phải kinh hồn bạt vía, một loại khí thế đáng sợ khiến trời đất bỗng nổi cơn bão táp, điên cuồng tỏa ra từ trên người của Tiêu Long!
Chỉ một luồng sức mạnh của khí thế kia cũng đủ để đánh bật cả bốn trăm nghìn đại quân!
Sấm sét đùng đùng xé toạc bầu trời!
Mây đen cuồn cuộn tựa như vòi rồng.
“Thiên! Thiên Thần... ông lại có thể đột phá đến cảnh giới trong truyền thuyết!”
Hai con mắt của Hán Vương lúc bấy giờ như sắp rơi ra!
Thiên Thần!
Vượt qua cảnh giới Thiên Vương chính là Thiên Thần trong truyền thuyết!
Thiên Thần chính là thần thánh nhân gian!
Chỉ hai chữ Thiên và Thần thôi cũng đủ để thấy sự đáng sợ của cảnh giới Thiên Thần!
Ngay giây sau đó, Tiêu Long đã đi đến trước mặt Hán Vương!
Cụ ấy vung nhẹ tay, một ngón tay đặt vào mũi cây giáo Liệt Long đỏ rực!
Khoảnh khắc đó, luồng khí màu vàng bất ngờ tuôn ra từ đầu ngón tay của Tiêu Long, như quả pháo nổ xuyên thấu cây giáo, rồi xuyên qua cánh tay phải của Hán Vương, bao trùm cả người cụ ta!
Trong chớp mắt, đôi mắt Hán Vương chỉ nhìn thấy luồng khí màu vàng mênh mông vô tận!
Cụ ta trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình, từng chút từng chút một nứt toác ra, hóa thành sương mù đẫm máu, tiếp theo, ngay cả người cụ ta cũng bị nổ thành sương mù máu!
Trong nháy mắt, đất trời trở lại sự trong sạch vốn có!
Trên bầu trời, mưa rơi như thác đổ!
Dưới đất be bét máu, còn có chiếc hoàng bào biến thành tro bụi!
Hán Vương - Thiên Vương cấp ba sao cứ thế mà hóa thành tro bụi bởi một chiêu của Tiêu Long!
Tiêu Long đặt một tay sau lưng, nhìn máu nhuốm đầy mặt đất, than thở rồi nhặt cây giáo dài Liệt Long đỏ rực lên!
Lúc ấy, cây giáo Liệt Long đỏ rực biến thành một viên ngọc màu đỏ tựa như trái tim màu hồng ngọc, xung quanh còn có ba con rồng màu đỏ thẫm bay lượn, vờn quanh không ngừng!
"Tim rồng màu đỏ!"
Tiêu Long thốt lên bốn chữ, nói tiếp: “Có nó thì Chính Văn mới có thể sống”.