Chương 82: Thu mua thật kìa!
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói kính cẩn của Lý Trường Thắng truyền đến, ông ta trả lời: “Ngài Tiêu, ngài chờ một chút, tôi sẽ cho trợ lý thu mua ngay!”
Gần như chỉ trong vài giây, trợ lý của Lý Trường Thắng đã thu thập được hàng loạt báo cáo thường niên và những thông tin khác về doanh thu của trung tâm mua sắm Vạn Đạt đường Nam Lâm, nói: “Chủ tịch Lý, một tỷ tệ ạ!”
Vẻ mặt Lý Trường Thắng điềm tĩnh, nhanh chóng trả lời: “Ngài Tiêu, giá trị thị trường của trung tâm mua sắm Vạn Đạt đường Nam Lâm là một tỷ tệ. Ngài có chắc muốn thu mua chỗ này không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng trả lời: “Thu mua đi! Tôi muốn chủ tịch trung tâm mua sắm của bọn họ xuất hiện trước mặt tôi trong vòng mười phút!”
“Vâng!”
Lý Trường Thắng trả lời ngay lập tức, sau đó nhanh chóng bảo trợ lý tìm số điện thoại của chủ tịch Thiệu, người phụ trách chính trung tâm mua sắm Vạn Đạt đường Nam Lâm, đích thân gọi điện trực tiếp!
Vào lúc này, tại phòng làm việc chủ tịch hội đồng quản trị, Thiệu Hoa Kiện đang bàn bạc các chi tiết và kế hoạch tuyên truyền về mọi mặt của buổi lễ khai trương hôm nay với quản lý cấp cao của trung tâm mua sắm!
Đột nhiên, điện thoại di động của ông ta vang lên!
Lông mày Thiệu Hoa Kiện nhíu lại, ông ta liếc nhìn số điện thoại, lập tức biến sắc, ông ta run rẩy bấm nghe máy, cung kính nói: “Tỷ… tỷ phú Lý? Sao anh lại gọi cho tôi vậy? Anh có chuyện gì cần tôi giúp sao?”
Thiệu Hoa Kiện kinh ngạc, không ngờ lúc này, Lý Trường Thắng, người giàu nhất Tu Hà lại gọi điện cho mình!
Ông ta đã lưu lại số điện thoại này vào mấy năm trước, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội ngồi cùng với Lý Trường Thắng, thật đáng tiếc!
Toàn bộ phòng họp nhanh chóng trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn Thiệu Hoa Kiện với vẻ mặt vui mừng tột độ! Trong lòng bọn họ đều đang đoán già đoán non, chẳng lẽ Lý Trường Thắng sẽ gia nhập và mua cổ phần trong trung tâm mua sắm Vạn Đạt bọn họ?
Đầu dây bên kia điện thoại, Lý Trường Thắng lạnh lùng nói: “Chủ tịch Thiệu, anh đừng nhiều lời nữa. Ông chủ của tôi muốn mua trung tâm mua sắm Vạn Đạt hiện đang được đứng tên anh, một tỷ tệ, lập tức thu mua!”
“Cái gì?”, Thiệu Hoa Kiện kinh ngạc bật dậy khỏi chỗ ngồi, mua trung tâm mua sắm của ông ta với giá một tỷ tệ, chẳng phải ông ta sẽ kiếm lời gần ba trăm triệu tệ sao?
Tuy nhiên, điều khiến Thiệu Hoa Kiện tò mò hơn cả là ông chủ của Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà, tiếng tăm lừng lẫy, là ai?
Có thể làm ông chủ của Lý Trường Thắng, đó là một nhân vật máu mặt đến cỡ nào chứ!
Thân phận của người đó chắc chắn không thể tưởng tượng được!
Hơn nữa, thu mua một trung tâm mua sắm cũng phải tốn một tỷ, dù sao cũng nên đi khảo sát tình hình xem thế nào đã chứ!
Đằng này thì đối phương nói thẳng muốn thu mua là hành động luôn…
Vì vậy, Thiệu Hoa Kiện không dám do dự chút nào, lập tức đồng ý!
Lý Trường Thắng cũng tiếp lời: “Tình cờ là ông chủ của tôi đang ở ngay tầng một trung tâm mua sắm của anh, ngài ấy muốn anh qua đó trong vòng mười phút! À đúng rồi, chủ tịch Thiệu, thân phận của ông chủ tôi không phải người bình thường nào cũng biết được, thế nên ông biết phải làm thế nào rồi đấy!”
“Rồi, rồi! Chủ tịch Lý, tôi xuống ngay!”, trên trán Thiệu Hoa Kiện túa ra đầy mồ hôi lạnh do ông ta vừa lo lắng vừa sợ hãi!
Ông chủ của tỷ phú Lý đang ở ngay trong trung tâm mua sắm của mình!
Đây mới là ông chủ thực sự phía sau, vung tay một cái là chi cả tỷ để thu mua trung tâm mua sắm của ông ta, nếu có thể tiếp cận người đó thì tương lai vô cùng xán lạn!
Vì vậy, không chậm trễ một giây phút nào, Thiệu Hoa Kiện cùng với mười mấy quản lý cấp cao lập tức lao xuống tầng một của trung tâm mua sắm!
Lúc này, tên tổng giám đốc của trung tâm mua sắm đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn một cách mỉa mai, gương mặt đỏ bừng lên, mắng nhiếc: “Cái anh này, anh có biết trung tâm mua sắm của chúng tôi hiện giờ trị giá bao nhiêu không? Một tỷ! Một tỷ đấy, anh có biết không? Loại như anh mà mở mồm đòi thu mua trung tâm mua sắm của chúng tôi á, có phải anh bị điên rồi không?”
Vẻ mặt tên tổng giám đốc đầy khinh thường, ông ta nhướng mày rồi nhanh chóng xua tay, ra hiệu với đám nhân viên của trung tâm mua sắm, nói: “Mấy anh, lập tức lôi cái thằng không biết trời cao đất dày này ra ngoài cho tôi! Ngoài ra, cho tên anh ta vào danh sách đen, báo cáo lên trụ sở tập đoàn. Từ nay về sau, người này không được xuất hiện ở trung tâm mua sắm Vạn Đạt tại bất kì thành phố nào!”
Dứt lời, tên tổng giám đốc nhìn Tiêu Chính Văn một cách đầy khiêu khích, nói: “Ha ha, bây giờ hối hận chưa?”
Dương Mễ Mễ đứng phía sau cũng kiêu ngạo, tự đắc nói: “Lại còn muốn chặn đường tôi, đúng là không biết tốt xấu!”
Ngay lập tức, vài tên bảo vệ và nhân viên của trung tâm mua sắm tiến tới đuổi Tiêu Chính Văn ra ngoài!
Ngay lúc này, cách đó không xa, một đoàn người vội vàng chạy tới, người dẫn đầu chính là chủ tịch của trung tâm mua sắm này, Thiệu Hoa Kiện!
“Dừng tay! Dừng ngay lại cho tôi!”
Thiệu Hoa Kiện rống lên, ông ta chạy nhanh tới, sắc mặt đỏ bừng! Các quản lý cấp cao của trung tâm mua sắm phía sau cũng ồ ạt chạy theo!
“Chủ… Chủ tịch? Tại sao tự nhiên ông lại xuống đây thế? Ông yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây, sắp xong rồi! Chỉ là có một tên không biết trời cao đất dày xuất hiện, chặn đường của cô Dương Mễ Mễ, người mà chúng ta đã bỏ rất nhiều tiền để mời tới, tôi lập tức cho người đuổi anh ta đi!”, khi nhìn thấy Thiệu Hoa Kiện, tên tổng giám đốc vội vàng trả lời với giọng điệu nịnh hót.
Sau đó, ông ta chỉ vào đám bảo vệ và hét lên: “Các người còn ngơ ra cái gì! Mau đuổi thằng ngố này ra khỏi đây cho tôi!”
“Bốp!”
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra!
Tất cả những người đang đứng xung quanh hóng hớt sững sờ!
Thiệu Hoa Kiện sắc mặt lạnh lùng, vừa đi lên đã tát vào mặt tên tổng giám đốc một cái, mặt đỏ bừng tức giận: “Hỗn xược! Ai bảo anh nói chuyện với cậu Tiêu như thế! Anh mới là cái loại không biết trời cao đất dày ấy! Bắt đầu từ bây giờ, anh bị đuổi việc! Cút đi ngay! ”
Trên đường Thiệu Hoa Kiện đi xuống, điện thoại ông ta nhận được bức ảnh của Tiêu Chính Văn do Lý Trường Thắng gửi tới, vì vậy ông ta trong nháy mắt đã nhận ra đối phương!
Lúc này, nhìn thấy tổng giám đốc của mình lại có thái độ thô lỗ và kiêu ngạo như vậy với Tiêu Chính Văn, Thiệu Hoa Kiện cảm thấy da đầu tê dại!
Đây là người mà ngay cả Lý Trường Thắng cũng phải kính trọng gọi là ông chủ đấy!
Làm như vậy chẳng phải là đắc tội với nhân vật máu mặt này sao?
Thậm chí, chỉ cần một câu nói, Thiệu Hoa Kiện từ nay về sau đừng hòng sống được trong giới kinh doanh nữa!
Tên tổng giám đốc bị cái tát của chủ tịch Thiệu làm cho choáng váng, ông ta che hai má, kinh ngạc nhìn Thiệu Hoa Kiện. Ông ta vừa muốn nói, liền bị động tác tiếp theo của Thiệu Hoa Kiện làm cho sững sờ!
Ngay cả những người đứng xung quanh cũng phải kinh sợ!
Thiệu Hoa Kiện quay lại, thái độ tôn kính, vẻ mặt sợ hãi, ông ta cúi người chín mươi độ với Tiêu Chính Văn đang ôm Na Na, rồi nói một cách kính cẩn: “Cậu Tiêu, tôi rất xin lỗi, Thiệu Hoa Kiện tôi đã đến chậm mất rồi, khiến cậu Tiêu phải bực mình! Theo yêu cầu của cậu, trung tâm mua sắm này đã được đứng dưới tên cậu. Từ bây giờ, cậu sẽ là chủ tịch của trung tâm mua sắm này! ”
Xì xào, xì xào!
Ai nấy đều kinh ngạc không thôi!
Lời này của Thiệu Hoa Kiện đã khiến tên tổng giám đốc, đoàn đội của Dương Mễ Mễ và những vị khách đang đứng hóng chuyện xung quanh, cũng như đám người hâm mộ đang không ngừng chen vào trong để đuổi theo Dương Mễ Mễ, đều sững người!
Cái gì cơ?
Trung tâm mua sắm thực sự bị anh ta thu mua lại?
Ôi trời ơi!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phịch!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tên tổng giám đốc quỳ rạp xuống đất, sắc mặt tái nhợt, nóng lòng bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi đầu xin lỗi: “Anh… anh Tiêu, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi đáng chết! Vừa rồi tôi không nên xúc phạm anh và con gái của anh, tôi… tôi không biết anh Tiêu lại có thân phận cao quý như vậy, tôi xin anh tha mạng cho tôi với… ”
Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn thậm chí còn không nhìn tên tổng giám đốc đang quỳ trên mặt đất, không ngừng quỳ lạy, thay vào đó, anh lạnh lùng nhìn đám người Dương Mễ Mễ, trầm giọng nói: “Bây giờ, tôi muốn các người xin lỗi tôi và con gái tôi!”