Viết giấy nợ?
Nghe tới đây, sắc mặt Khương Văn Kỳ đột nhiên sa sầm.
Nhưng ông ta nhớ tới cảnh Tiêu Chính Văn đạp ông ta vừa nãy nên không dám nói gì nữa.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nở nụ cười nói: “Cháu rể à, đều là người một nhà, cần gì phải dùng giấy vay nợ chứ? Chỉ cần công ty nhà họ Khương vượt qua được giai đoạn khó khăn này, bác sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho các cháu”.
“Ha ha”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Trên thế giới này, dù phải tin con lợn có thể leo cây cũng không thể tin lời nói của Khương Văn Kỳ ông”.
“Cậu!”
Khương Văn Kỳ tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác.
Dù sao, bây giờ ông ta đang cầu xin người ta, cho nên chỉ đành quay đầu nhìn Khương Vy Nhan, nhắc đến tình thân khóc lóc kể lể: “Vy Nhan à, bác cũng không dễ dàng gì, cả nhà họ Khương đều phải dựa dẫm vào bác. Lần này tiền bạc thiếu thốn, nếu không có đủ năm trăm triệu tệ thì công ty nhà họ Khương sẽ phá sản, nhà họ Khương coi như đi đời! Tới lúc đó, cả nhà bác sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ kiếm sống. Phần mộ của ông nội cháu có lẽ cũng sẽ bị người ta đào lên mất...”
“Ông nội cháu năm xưa yêu thương cháu như vậy, cháu không thể thấy nhà họ Khương chết mà không cứu chứ?”
Khương Vy Nhan nghe những lời này xong, gương mặt trở nên hơi bối rối.
Nghĩ đến khoảng thời gian ở nhà họ Khương, quả thực cô cũng rất đau lòng.
Thấy Khương Vy Nhan dao động, Khương Văn Kỳ nói tiếp: “Vy Nhan, coi như bác cầu xin cháu”.
Dứt lời, Khương Văn Kỳ định quỳ xuống.
Thấy vậy, Khương Vy Nhan vội vàng đỡ ông ta dậy nói: “Bác, bác đừng làm như vậy! Cháu cho bác vay tiền!”
Nghe xong, sắc mặt Khương Văn Kỳ vui vẻ, kích động đứng lên giả vờ lau nước mắt nói: “Vy Nhan! Vẫn là cháu nhớ đến sự tốt đẹp của nhà họ Khương! Trước đây bác sai rồi, là bác có lỗi với cháu…”
Nghe thấy thế, Khương Vy Nhan khẽ cau mày, nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại”.
Nói xong, Khương Vy Nhan quay người, gọi điện thoại cho phòng tài vụ lấy danh nghĩa cá nhân chuyển cho công ty nhà họ Khương năm trăm triệu tệ.
Khương Văn Kỳ cũng vội vàng nghe điện thoại của trợ lý.
“Chủ tịch Khương! Tài khoản công ty vừa nhận được năm trăm triệu tệ! Ông mượn được thật ạ?”
Nghe thấy lời này của trợ lý, Khương Văn Kỳ cũng yên tâm hơn, nói: “Mau dùng tiền vào những việc cần thiết đi, hai ngày nữa tôi sẽ về”.
Sau đó, Khương Văn Kỳ cúp điện thoại, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, mà vội vã rời khỏi văn phòng.
Cứ như thể ông ta đang sợ Tiêu Chính Văn lại đề cập tới chuyện giấy vay nợ.
Khương Vy Nhan thấy Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên rời đi, trong lòng rất khó chịu.
Tiêu Chính Văn đứng lên, an ủi cô: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, coi như em báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Khương đi”.
Khương Vy Nhan nhướng mày, nhìn vào mắt Tiêu Chính Văn, gật đầu rồi bất lực thở dài.
Năm trăm triệu tệ này coi như là tấm lòng cuối cùng của cô với nhà họ Khương.
Sau này sự sống chết của nhà họ Khương sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa.
Bên này, Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên vừa rời khỏi tập đoàn Vy nhan, sắc mặt lập tức trở nên kích động và phấn khích!
“Bố! Khương Vy Nhan này ngu quá! Lại cho chúng ta vay năm trăm triệu tệ thật!”
Khương Mỹ Nghiên hào hứng chết đi được!
Nhà họ Khương thực ra chỉ thiếu ba trăm triệu tệ!
Bây giờ, hai trăm triệu tệ tiền dư sẽ hoàn toàn rơi vào trong túi của bọn họ!
Khương Văn Kỳ cũng không dám tin, nói: “Đúng vậy, bố không ngờ tiền lại vào túi dễ như vậy”.
Mà lúc này, Khương Mỹ Nghiên nghiêng đầu nhìn tập đoàn Vy Nhan sau lưng, nói với Khương Văn Kỳ: “Bố, giờ Khương Vy Nhan giàu có như thế, hay là chúng ta lấy danh nghĩa bọn họ mở công ty chi nhánh ở Tu Hà?”
“Mở công ty chi nhánh ở Tu Hà?”, Khương Văn Kỳ vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Bố nhìn đi, tập đoàn Vy Nhan phát triển mạnh ở Giang Trung như thế, hơn nữa gần đây còn đang mở rộng đấu thầu đầu tư, nhất định là có rất nhiều người đóng góp tiền để hợp tác, chúng ta lợi dụng thân phận này thu hút đối tác đến công ty nhà họ Khương?”
Khương Mỹ Nghiên nôn nóng nói.
Đồng thời, trong lòng cô ta như bừng sáng!
Chủ ý này quả thực không tệ!
“Ý của con là bố có thể dựa vào thân phận bác cả của Khương Vy Nhan, lấy danh nghĩa của Khương Vy Nhan và tập đoàn Vy Nhan để tiến hành một số hoạt động thương mại, thu thập vốn, mở rộng công ty nhà họ Khương ư?”
Khương Văn Kỳ lập tức nghe hiểu cách nghĩ của con gái mình.
“Không chỉ có thể mượn danh nghĩa của Khương Vy Nhan, con nghĩ ngay cả Tiêu Chính Văn cũng được luôn! Bố nghĩ mà xem, nếu chúng ta bí mật đi gặp một vài khách hàng, bọn họ nghe thấy có quan hệ với vua Bắc Lương không phải sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta hay sao?”
Khương Mỹ Nghiên nở nụ cười nham hiểm và đắc ý.
“Con nói có lý lắm, nhưng bố sợ những người đó không dễ bị lừa như vậy”.
Ánh mắt Khương Văn Kỳ sáng rực, suy nghĩ đến tính khả thi của kế sách này.
“Ôi bố à, chúng ta không làm sao biết không thành công chứ? Dù sao thì công ty nhà họ Khương cũng đang xuống dốc rồi đúng không? Nếu thành công vậy thì chúng ta chẳng phải sẽ phát triển hơn sao?”
Khương Mỹ Nghiên vội vàng nói.
“Được! Vậy chúng ta thử xem, con đi nghe ngóng xem đối tác tiềm năng nào có ý hợp tác, chúng ta phải mau chóng gặp mặt những người đó trước”.
Khương Văn Kỳ nói.
“Được, bố đợi tin tốt của con”.
Khương Mỹ Nghiên mỉm cười, sau đó dìu bố cô ta gọi xe, tới khách sạn gần đó tạm thời nghỉ chân.
Buổi chiều, Khương Mỹ Nghiên trang điểm, tiến vào giới con nhà giàu của Giang Trung.
Buổi tối, Khương Mỹ Nghiên trở về khách sạn, trong tay cầm theo một tờ giấy.
“Bố, đây là những đối tác rất có ý muốn hợp tác, chỉ là quy mô công ty bọn họ không được lớn lắm, nên mặc dù mong muốn của bọn họ rất mãnh liệt nhưng tập đoàn Vy Nhan lại không gặp mặt đàm phán với họ ngay. Chúng ta có thể ra tay với những người này”, Khương Mỹ Nghiên nói.
“Ồ? Đưa bố xem nào, công ty dược phẩm Doãn Lạc, công ty dược phẩm Bảo Lệ... còn rất nhiều”.
Khương Văn Kỳ đếm sơ qua, ít nhất phải có mười mấy đối tác.
Mặc dù những đối tác này đều có quy mô công ty bình thường, nhưng nếu chiếm được nguồn tài nguyên này của bọn họ vậy thì cũng sẽ là một lực lượng không thể coi thường.
“Nhiều thật đấy, bố không ngờ sức ảnh hưởng của tập đoàn Vy Nhan lại lớn như vậy”.
“Con sắp xếp những công ty này theo thứ tự, chúng ta có thể ra tay từ chủ tịch Trần Doãn Lạc của công ty dược phẩm Doãn Lạc đầu tiên”.
Khương Mỹ Nghiên chỉ vào cái tên đầu tiên trên tờ giấy.
Công ty dược phẩm Doãn Lạc là một công ty dược liệu ở Giang Trung, có danh tiếng nhỏ, lượng tài sản khoảng bốn năm mươi triệu tệ.
Ngày hôm sau.
Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên tới chào hỏi.
“Hả? Tôi nhớ trước đó đã hỏi giám đốc nghiệp vụ của tập đoàn Vy Nhan rồi, họ bảo tôi đợi ít nhất một tuần, sao chưa gì đã tìm tới tôi rồi?”
Trần Doãn Lạc mời hai bố con Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên uống trà, nói.
“Chào sếp Trần, tôi chính là người phụ trách dự án của tập đoàn Vy Nhan. Đồng thời cũng là bác ruột của tổng giám đốc Khương Vy Nhan tập đoàn Vy Nhan, đây là chị họ của nó. Vì dự án của chúng tôi không ở Giang Trung, mà ở Tu Hà, nên sếp Trần chưa nghe nói tới cũng là chuyện bình thường”.
Khương Văn Kỳ thấy đối phương không nói gì, liền nhắc tới Khương Vy Nhan.
“Ồ ra là như thế, hân hạnh, hân hạnh”.