“Ở thành Thiên Đô, mặc dù nhà họ Khổng không được xem là thế lực đứng đầu nhưng cũng chỉ đứng sau thành chủ thành Thiên Đô mà thôi, người hắn đánh không chỉ là Lưu Trường An mà còn là thể diện của nhà họ Khổng”.
“Cậu nghĩ nhà họ Khổng và nhà họ Phương sẽ bỏ qua cho hắn sao? Thế nên mặc dù hắn nhất thời nở mày nở mặt, nhưng sau đó chắc chắn sẽ gặp đại nạn, tiếp xúc quá gần với những người này là gây họa cho bản thân”.
“Hơn nữa Cao Vũ đó cũng không phải là người tầm thường, có thể ngồi vững ở vị trí chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, phía sau không ai chống lưng là điều không thể”.
“Vừa đến Thiên Cung Bắc Cực đã liên tiếp chọc vào hai thế lực lớn, dù Tiêu Chính Văn hắn có bản lĩnh hơn người cũng khó thoát khỏi công đạo”.
“Thế nên không thể kết bạn với kiểu người như hắn”.
Vương Vũ cười mỉa nói.
Hắn vẫn có nghe nói đến căn nguyên của Tiêu Chính Văn, một tên ở ngoài lãnh thổ đến từ thế tục, chiếm được không ít hời từ nhà họ Phương, tự cho mình là vô địch thiên hạ.
Với tâm thái của hắn chắc chắn sẽ không tồn tại được lâu, các thế lực lớn ngoài lãnh thổ cũng sẽ không bỏ qua cho Tiêu Chính Văn.
Thế nên Vương Vũ mới bảo thư đồng đuổi Tiêu Chính Văn đi.
Trước đó thật ra Vương Vũ vẫn rất mong đợi với Tiêu Chính Văn, thậm chí từng nghĩ nhận cơ hội lần này kết bạn với Tiêu Chính Văn.
Nhưng từ lúc Tiêu Chính Văn ra tay đánh Lưu Trường An, hắn đã đánh bay ý nghĩ này, hắn nghĩ hành vi của Tiêu Chính Văn chỉ có hai chữ mới có thể giải thích được, đó là liều lĩnh.
Một tên lỗ mãng dù có tài năng đến đâu cũng chắc chắn con đường phía trước sẽ bị chính sự lỗ mãng của hắn ngăn cản, thậm chí vấn sẽ liên lụy đến những người bên cạnh, thế nên bắt đầu từ đó ấn tượng của Vương Vũ về Tiêu Chính Văn mới giảm sút.
Thêm nữa Tiêu Chính Văn không nói nhiều đã chọn đổi phòng ở, chứng tỏ Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là một tên mềm nắn rắn buông, Vương Vũ cũng càng thêm khinh thường Tiêu Chính Văn.
Lúc này Tiêu Chính Văn và Tử Doanh đi thẳng đến một nơi ở khác, một người đàn ông cao gầy đang vuốt ve một con thú nhỏ kỳ lạ.
Chỉ thấy con thú nhỏ có hai cánh, nhưng lại cực kỳ giống một con mèo Ba Tư, đôi mắt màu vàng thi thoảng lóe lên tia sắc bén.
Thấy Tiêu Chính Văn và Tử Doanh, con thú nhỏ đó nhe răng với Tiêu Chính Văn.
“Đây là thú Vân Cập, thú đặc biệt của thành Thiên Đô, không có tật xấu gì khác, chỉ sợ người lạ, qua một thời gian làm quen với anh thì sẽ không còn hung dữ nữa”, người đàn ông tỏ ý xin lỗi đứng lên nói.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn con quái thú rồi ngẩng đầu nói với chàng thanh niên: “Trong này chỉ có một mình anh sao?”
Chàng thanh niên cười nói: “Haiz, ai bảo tôi nuôi con thú nhỏ này chứ! Người ta đều không muốn ở với tôi. Thế nào, anh muốn ở cùng tôi không?”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu. Mặc dù con thú nhỏ kia nhìn có chút quái dị, hơn nữa trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng Tiêu Chính Văn có thể cảm nhận được, đó là nỗi sợ đối với người lạ mà thôi.
“Tốt quá! Tôi tên Lý Tử Dương, thế tử nhà họ Lý ở thành Thiên Đô! Từ nay về sau, ở thành Thiên Đô này, tôi sẽ bảo vệ anh!”
Lý Tử Dương nói xong liền vươn tay về phía Tiêu Chính Văn.
“Xin chào, tôi tên Tiêu Chính Văn!”, Tiêu Chính Văn bắt tay Lý Tử Dương.
Lý Tử Dương nhiệt tình kéo Tiêu Chính Văn ngồi xuống, cười toe toét: “Cuối cùng cũng có người đồng ý sống cùng tôi rồi. Thời gian này, tôi ngột ngạt sắp chết rồi, ngay cả người nói chuyện cũng không có!”
Tiêu Chính Văn lắc đầu cười khổ: “Tại sao không có ai đồng ý sống cùng anh? Chắc không phải chỉ vì con thú nhỏ này đâu nhỉ?”