Thật ra, tin tức phát hiện một đóa hoa Tử Tiêu ở núi Đại Lương vừa truyền đi đã có rất nhiều người bình thường biết được tin này trước.
Nhưng nhiều đội thám hiểm cũng chỉ dám vây quanh núi Đại Lương dò thám tình hình mà thôi, không dám leo lên núi.
Từ sau khi linh khí khôi phục, thú dữ trong núi tăng lên rất nhiều, ngay cả kích thước của các thú dữ như sư tử, hổ cũng tăng lên không chỉ gấp đôi.
Hơn nữa ngay cả gấu đen trong núi cũng hung dữ hơn.
Trước đây người bình thường chỉ cần mang theo súng, vài người lập một nhóm là có thể tùy ý vào núi.
Nhưng bây giờ trừ khi có tổ chức quân đội chính quy, nếu không lên núi là tương đương với việc nộp mạng!
Dù là quân đội chính quy cũng sẽ thường xuyên bị thú dữ tấn công, trở thành thức ăn trong miệng thú dữ.
Không lâu trước đó, một đoàn của Âu Lục sau khi đi vào một ngọn núi lớn thì mất tích luôn.
Mãi đến một tháng sau mới tìm được thi thể của họ bằng máy bay không người.
Cả một đoàn người bị ba con hổ ăn thịt, đúng là thảm không nỡ nhìn.
Từ sau khi chuyện này được truyền ra, dù là quân đội cũng cố ý tránh những nơi rừng rậm đó chứ đừng nói là người bình thường.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn vực sâu núi Đại Lương, vỗ vai Lục Thiên Lăng nói: “Được rồi, các anh cứ đợi tôi ở đây, một mình tôi vào đó”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên từ trong núi sâu.
Sau tiếng gầm đó, ngay cả lá cây ở chỗ mấy người Tiêu Chính Văn cũng chấn động rơi xuống.
“Anh Tiêu, gặp phải hổ dữ trong núi không phải là chuyện đùa. Mấy năm gần đây, sức tấn công của mấy thú dữ này quá mạnh, chỉ cần thấy người thì dù nó không đói cũng sẽ tấn công”.
“Tôi nghĩ anh đừng vào đó thì hơn”.
Lục Thiên Lăng lo lắng nói.
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản cười, sau đó đẩy cửa ra bước xuống.
Nhưng ngay sau đó khi Lục Thiên Lăng tìm kiếm Tiêu Chính Văn thì không đã còn thấy bóng dáng của anh nữa.
Bây giờ núi Đại Lương đã khác hẳn lúc trước.
Trước đây mặc dù nơi này cũng có vài loại động vật nhỏ nhưng đa số đều rất ngoan hiền.
Ngay cả khi thỉnh thoảng xuất hiện những con thú như lợn rừng cũng sẽ không làm con người bị thương.
Nhưng mấy năm gần đây, số lượng thú dữ trong núi bỗng tăng lên, những con thú như gấu và sói thì thấy càng nhiều hơn.
Tiêu Chính Văn vừa đi sâu vào trong núi, hơi thở mùi máu tanh ập đến.
Lúc này thứ hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn là cảnh tượng rừng rậm nguyên sinh.
Hơn nữa từ bản đồ vệ tinh trước đó có thể thấy núi Đại Lương cũng chỉ là một vùng núi nhỏ cao khoảng ba bốn trăm mét, chiều dài không quá hai ba cây số.
Nhưng núi Đại Lương trước mặt lại khác biệt một trời một vực với trên bản đồ vệ tinh.
Sau khi linh khí khôi phục, không chỉ có con người và động vật thay đổi cực nhanh, thậm chí ngay cả núi non cũng thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất.
Ngẩng đầu lên nhìn thì ngọn núi Đại Lương này cao khoảng mười nghìn mét, rừng cây rậm rạp, không nhìn thấy đường giới hạn.