Chương 181: Tất cả bái kiến!
Lúc này, trong đầu Khương Vy Nhan có rất nhiều câu hỏi, không phải cô không tin Tiêu Chính Văn, chỉ là có quá nhiều chuyện cô không thể lý giải được.
Thậm chí, cô với Tiêu Chính Văn không có tình cảm quá sâu sắc, tất cả là vì sai sót của buổi tối năm năm trước, cùng với Na Na không thể chối bỏ.
Vậy nên, nhiều lúc Khương Vy Nhan chịu tin Tiêu Chính Văn, nhưng nhiều lúc cô lại không biết mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai.
Cô rất mâu thuẫn.
Bởi vì cô luôn cảm thấy sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn quá đột ngột.
Hơn nữa, dường như trên người anh có rất nhiều chuyện mà cô không thể hiểu được.
Ví dụ như thân phận của anh.
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, trong lòng rất đau, cũng rất tự trách.
Anh cũng muốn nói cho Khương Vy Nhan biết thân phận thực sự của mình, nhưng thân phận của anh là chuyện cơ mật nhất của Hoa Quốc, vẫn chưa đến lúc có thể nói ra.
Hơn nữa, theo tiết lộ của Ninh Kỳ Nhi về bốn đại gia tộc tối nay, anh lại càng không thể để lộ thân phận của mình.
Nếu không chắc chắn sẽ mang đến những nguy hiểm không thể lường trước cho Khương Vy Nhan và Na Na.
Vậy nên, Tiêu Chính Văn ngồi xuống, nắm chặt lấy bàn tay Khương Vy Nhan, dịu dàng vén sợi tóc xõa xuống bên tai cô, khẽ nói: “Đồ ngốc, anh thì có gì phải giấu em chứ? Trước kia anh là lính ở chiến khu Bắc Lương, ừm, anh từng lập chút chiến công ở đó, cũng là một trưởng quan. Nhưng sau đó, vì nguyên nhân đặc biệt, anh bị thương, nên đành phải xuất ngũ. Nhưng ở chiến khu Bắc Lương luôn lưu truyền một câu nói, đó là sống là người Bắc Lương, chết là ma Bắc Lương! Chủ soái của bọn anh rất bảo vệ lính của mình, cũng rất tốt! Lần trước anh cầu cứu ông ấy, ông ấy biết Ninh Dương đối xử với anh và vợ con anh như vậy, liền điều người đến đây để thị uy giúp anh. Em không nhìn thấy những người lính Bắc Lương kia không có hành động gì lỗ mãng sao? Bởi vì anh không thể ra lệnh cho bọn họ. Được rồi, đồ ngốc, em đừng nghĩ lung tung nữa”.
Khương Vy Nhan nghe Tiêu Chính Văn nói xong, nhìn anh với ánh mắt hơi nghi ngờ, hỏi: “Anh nói thật sao?”
Tiêu Chính Văn đỡ Khương Vy Nhan nằm xuống, đắp chăn cho cô, nói: “Thật mà, em nghỉ ngơi đi, chỗ anh còn chút việc phải xử lý, dù gì những chuyện này cũng là do anh, anh phải đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà làm tường trình”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, Khương Vy Nhan liền thấy căng thẳng, tóm lấy cánh tay anh, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Anh… sẽ không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay Khương Vy Nhan, nói: “Em yên tâm đi, anh không sao, đã đánh tiếng với bên đó rồi. Anh đi xem Na Na thế nào nhé”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn rời đi, sang phòng bệnh của Na Na ở bên cạnh.
Trên giường bệnh, Na Na đã ngủ say, sắc mặt hơi tái, môi cũng nứt nẻ, cổ quấn một lớp băng, trên người cũng có mấy chỗ dán urgo và quấn băng trắng.
Tiêu Chính Văn khẽ bước tới trước giường bệnh của Na Na, nhìn con gái đang nằm trên giường, ánh mắt anh đầy vẻ từ ái và dịu dàng của người bố.
“Bố ơi, bố… có người xấu bắt nạt Na Na và mẹ, bố mau đến đánh người xấu đi…”
Hình như Na Na mơ thấy gì đó, miệng không ngừng hét lên tên của Tiêu Chính Văn.
Câu nói này khiến Tiêu Chính Văn chảy cả nước mắt, trong lòng vô cùng tự trách.
“Na Na, bố xin lỗi, tại bố không tốt, tại bố không chăm sóc mẹ con con cẩn thận. Bố thề sẽ không có lần sau nữa”, Tiêu Chính Văn nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Na Na, lau mồ hôi rịn ra trên trán cô bé.
Ngồi được mười phút thì Tiêu Chính Văn rời khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe jeep của quân khu ở cổng, phóng như bay đến Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Lúc này, ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, trước cổng có lính đang đứng gác, vũ trang đầy đủ.
Trong tổng bộ, ánh đèn sáng choang.
Tất cả các trưởng quan của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, cùng với một đám thế gia nhà giàu, gia chủ và chủ tịch các doanh nghiệp lớn ở Tu Hà do Lý Trường Thắng dẫn đầu, đang đứng trước cổng Sở chỉ huy với vẻ mặt cung kính, dù hứng gió lạnh cũng không nửa lời oán thán.
Lúc này, xe của Tống Hậu Lượng cũng đã đến trước cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, anh ta mặc đồng phục, vội vã bước về phía đám người Hàn Lợi Dân.
Nhưng anh ta phát hiện Hàn Lợi Dân đang đứng sau một người đàn ông trung niên, tỏ vẻ rất cung kính và khiêm nhường.
Người đàn ông kia mặc quân phục, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, điều đáng sợ là khí thế không giận mà uy tỏa ra từ người ông ta, khiến cả người Tống Hậu Lượng phải run lên.
Sau đó, anh ta bước nhanh tới, nhìn thấy ngay quân hàm thượng tướng vàng lấp lánh trên vai người đàn ông trung niên kia.
“Báo cáo tướng quân! Thuộc hạ Tống Hậu Lượng, tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà!”, Tống Hậu Lượng lập tức chỉnh đốn quân phục của mình, sau đó chào Vương Truyền Minh.
Vương Truyền Minh quay mặt lại, nhìn Tống Hậu Lượng, khẽ gật đầu đáp: “Tổng tư lệnh Tống, rất xin lỗi cậu, chiến khu Đông Nguyên của chúng tôi có kẻ ngông cuồng coi trời bằng vung như vậy, khiến tổng tư lệnh Tống bị giam lỏng, tôi thay mặt chiến khu Đông Nguyên xin lỗi cậu”.
Tống Hậu Lượng được quan tâm mà lo lắng, lập tức cười nói: “Tướng quân nói đùa rồi, tất cả đều vì Hoa Quốc, vì nhân dân!”
Vương Truyền Minh gật đầu, khóe mắt ánh lên nụ cười, có vẻ rất thích Tống Hậu Lượng, sau đó nói: “Cậu đứng qua đây đi, chúng ta cùng đợi”.
Tống Hậu Lượng vội vàng đứng phía sau Vương Truyền Minh, bên phải Hàn Lợi Dân, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Thiếu tá Hàn, tình hình nhà họ Ninh thế nào rồi? Ngài Tiêu đâu?”
Hàn Lợi Dân khẽ đáp: “Sắp đến rồi”.
Vừa nói xong, ở cổng chiến khu, một chiếc xe jeep đột ngột dừng lại, tiếng phanh xe vang vọng cả Sở chỉ huy.
Sau đó, cửa xe bật mở, hai người lính xuống xe trước, mở cửa xe ra, rồi cầm súng đứng ở hai bên.
Tiêu Chính Văn bước một chân xuống, sau đó chỉnh quân phục trên người, đứng trước mặt mọi người.
Vương Truyền Minh lập tức dẫn mọi người bước tới.
Nghiêm!
Chào!
Vương Truyền Minh tỏ vẻ nghiêm túc và sùng bái, cao giọng nói với Tiêu Chính Văn: “Thuộc hạ, tổng tham mưu trưởng tổng bộ chiến khu Đông Nguyên, thượng tướng Vương Truyền Minh, theo lệnh của chủ soái Từ chiến khu Đông Nguyên đến giải cứu, xin ra mắt chủ soái Bắc Lương!”
Chà!
Lời của Vương Truyền Minh vang khắp trước cổng Sở chỉ huy quân đội Tu Hà.
Các binh lính ở phía sau, bên cạnh, xung quanh, đang chấp hành nhiệm vụ, tất cả đều đứng nghiêm chào, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt nghiêm túc và cương nghị.
Những người phía sau Vương Truyền Minh, trừ những người của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, gia chủ, chủ tịch của các thế gia giàu có và các doanh nghiệp Tu Hà đứng sau lưng Lý Trường Thắng đều trợn tròn mắt.
Anh ta… anh ta là chủ soái Bắc Lương thật kìa!
Không ít người thấy hơi thở trở nên gấp gáp, vẻ mặt cũng vô cùng kích động!
Cũng may!
Cũng may bọn họ tin lời Lý Trường Thắng nên đã chọn đúng.
Nếu không, đêm nay, không chỉ nhà họ Ninh, mà gia tộc và doanh nghiệp của bọn họ cũng sẽ bị xóa sổ rồi.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nhìn Vương Truyền Minh, nói: “Ninh Dương đâu rồi? Dẫn tôi đi gặp hắn!”