Chương 234: Con đàn bà đê tiện muốn trèo cao
Soạt!
Trong nháy mắt, bảy tám con mắt đều đột nhiên nhìn chằm chằm Khương Thần!
Khương Thần cũng sững sờ, nhanh chóng cho mọi người xem điện thoại của mình, nói: “Mọi người xem, người này có phải rất giống với Tiêu Chính Văn không?”
Đám người nhà họ Khương đều nhìn vào bức ảnh mờ mờ trong điện thoại của Khương Thần!
Đúng là hơi giống, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng thân hình và khuôn mặt của người này quả thực là rất giống.
Khương Vy Nhan cũng sững sờ, cô không dám tin, nhưng càng thêm nghi ngờ.
Là Tiêu Chính Văn sao?
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện đám người Lý Trường Thắng đã vây quanh nhân vật thần bí kia, đi vào sơn trang Bạch Mã.
Là Tiêu Chính Văn sao?
Là anh ấy à?
Khương Thái Xương và đám người Khương Văn Kỳ kinh ngạc nhìn Khương Vy Nhan, hỏi: “Khương Vy Nhan, bây giờ Tiêu Chính Văn đang ở đâu?”
Khương Vy Nhan hơi hoảng sợ, lắp bắp nói: “Ở… ở nhà chơi với Na Na…”
Cô cũng không chắc nữa.
“Gọi điện! Lập tức gọi điện cho cậu ta hỏi đi!”
Khương Thái Xương vội nói.
Nếu như thật sự là Tiêu Chính Văn thì thật bất ngờ!
Ngay cả Lý Trường Thắng và những nhân vật cấp cao khác ở Tu Hà cũng phải đích thân nghênh đón người này, rốt cuộc người này là ai?
Người này chính là cháu rể của lão sao?
Nếu là như vậy, đối với nhà họ Khương mà nói thì quả thực là cơ hội trăm năm có một!
Khương Vy Nhan căng thẳng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiêu Chính Văn!
Thành thật mà nói thì cô cũng không tin người đó là Tiêu Chính Văn.
Nếu đó thực sự là anh thì cô phải làm thế nào đây?
Tiêu Chính Văn lừa dối cô?
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, là giọng của Tiêu Chính Văn: “Vy Nhan, có chuyện gì vậy? Bữa tiệc ổn chứ? Đã làm quen với ai rồi?”
Khương Vy Nhan cười nói: “Vẫn… vẫn chưa bắt đầu, Tiêu Chính Văn, bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở nhà, anh còn có thể đi đâu chứ? Anh đang chơi với Na Na”, Tiêu Chính Văn trả lời rất tự nhiên.
“Thật sao? Vậy anh quay một đoạn video cho em xem đi”, Khương Vy Nhan nói.
Chẳng mấy chốc, đoạn video đã được gửi đến, trong video quả thực là Tiêu Chính Văn đang ở nhà chơi với Na Na…
Lúc này, đám người nhà họ Khương mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải Tiêu Chính Văn…
Không biết tại sao, bọn họ vừa cảm thấy thất vọng, vừa cảm thấy vui mừng…
Gia đình ba người Khương Văn Kỳ đương nhiên càng vui mừng hơn!
Không phải Tiêu Chính Văn thì tốt!
Dù sao thì bọn họ và Tiêu Chính Văn vẫn luôn xảy ra mâu thuẫn.
Nếu là Tiêu Chính Văn thật thì bọn họ phải đối mặt với Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn thế nào đây?
“Tôi đã nói rồi, tên vô dụng như Tiêu Chính Văn sao có thể xuất hiện ở đây chứ?”, Tiết Mai trợn mắt, lạnh lùng lẩm bẩm.
Từ Phân cũng ngượng ngùng, đánh Khương Thần vài cái, trách móc: “Con nói lung tung cái gì vậy chứ!”
Khương Thần cũng bất lực gãi đầu, lại nhìn bức ảnh mờ mờ, lẩm bẩm nói: “Nhìn giống lắm mà…”
Lúc này, Khương Thái Xương nghiêm nghị nói: “Được rồi, nói ít thôi, chúng ta vào đi!”
Nói xong, đám người nhà họ Khương cùng đi về phía cửa sơn trang.
Mặt Khương Vy Nhan đầy vẻ nghi ngờ, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến Tiêu Chính Văn và Na Na…
Còn bên này, sau khi Tiêu Chính Văn ra khỏi chiếc Rolls-Royce, anh đã được Lý Trường Thắng và những người khác vây lấy, đưa đến phòng bao sang trọng nhất ở sơn trang.
Lúc này, anh ngồi trên sofa, vừa gửi đoạn video anh đã quay từ trước cho Khương Vy Nhan, sau đó lại nghe Lý Thường Thắng cười nói: “Cậu Tiêu, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi muốn mời cậu phát biểu vài câu”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ không hài lòng, nói: “Lý Trường Thắng, ông không biết là tôi không thích màu mè sao?”
Lý Trường Thắng bị ánh mắt của Tiêu Chính Văn dọa sợ, ông ta vội quỳ xuống trước mặt Tiêu Chính Văn trước những nhân vật hàng đầu ở Tu Hà, nói: “Cậu Tiêu, cậu hiểu lầm rồi, tôi đã sớm có chuẩn bị về thân phận của cậu”.
Nói xong, Lý Trường Thắng vỗ tay, một cô gái bưng một chiếc khay đi vào, trên khay là vài chiếc mặt nạ dạ hội.
“Cậu Tiêu, dùng cái này thì sẽ không có ai nhận ra cậu”, Lý Trường Thắng cười nói.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn, bất lực nói: “Được rồi, tôi nể mặt ông lần này, không có lần sau đâu!”
“Vâng…”
Lúc này Lý Trường Thắng mới lau mồ hôi hột trên trán, đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
Sau đó, những gia chủ lớn đứng đầu Tu Hà nói chuyện vui vẻ với Lý Trường Thắng và Tiêu Chính Văn.
Một lúc sau, Lý Trường Thắng nói: “Cậu Tiêu, bữa tiệc bắt đầu rồi”.
Tiêu Chính Văn khẽ đáp, đứng dậy, lấy mặt nạ màu trắng đeo lên mặt, sau đó dẫn mọi người ra khỏi phòng bao.
Lúc này, sảnh chính của sơn trang Bạch Mã đã chật kín khách mời.
Những gia chủ của thế gia hạng nhất, hạng hai và đại diện của các doanh nghiệp đều đang giao lưu nói chuyện.
Cho đến khi nhà họ Khương xuất hiện trong sảnh, không ít người liếc mắt nhìn, sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Đó chẳng phải là người nhà họ Khương à? Sao bọn họ lại ở đây?”
“Nghe nói tỷ phú Lý đã đích thân mời bọn họ đến, cũng không biết là thật hay giả nữa”.
“Phía sau có phải là Khương Vy Nhan không? Cô gái năm năm trước làm bại hoại gia phong?”
Tiếng bàn tán của mọi người lúc này dần dần lan ra.
Sắc mặt của người nhà họ Khương vô cùng khó coi!
Khương Văn Kỳ và Khương Mỹ Nghiên nhìn Khương Vy Nhan càng thêm xấu hổ và tức giận.
“Đều tại Khương Vy Nhan khiến chúng ta bị người khác cười nhạo! Tức chết mất! Đúng là không nên đưa cô ta đi theo. Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Khương chúng ta trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người!”, Khương Mỹ Nghiên lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Khương Thái Xương cũng lạnh tanh, cây gậy chống trong tay khẽ run lên.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, không thể đuổi Khương Vy Nhan đi trước mặt mọi người được.
Làm như vậy thì nhà họ Khương sẽ càng mất mặt hơn!
Sẽ để lại cho mọi người ấn tượng về một gia đình bất hòa.
Lúc này, Đỗ Hạo Hiên đang ngồi trên sofa ở một góc sảnh chính, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Khương Vy Nhan cô đơn và yếu ớt trong đám đông. Hắn hỏi Hàn Dung bên cạnh: “Cô ta là Khương Vy Nhan à? Cũng xinh đẹp đấy, có thể trở thành một trong bốn đóa hoa ở tỉnh”.
Hàn Dung nghe thấy lời này của Đỗ Hạo Hiên, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nhưng cô ta vẫn cố gượng cười nói: “Tổng giám đốc Đỗ, Khương Vy Nhan này là một đóa hoa ở Tu Hà, năm năm trước cũng có rất nhiều người theo đuổi. Chỉ đáng tiếc là sau tất cả những gì đã xảy ra, bây giờ cô ta chỉ là một con đàn bà hèn hạ”.
“Con đàn bà hèn hạ ư?”
Đỗ Hạo Hiên liếm môi, lộ ra nụ cười dâm đãng, nói: “Vậy thì tôi càng phải thử! Vợ của tên vô dụng Tiêu Chính Văn kia hẳn là ngon đây!”
Nói xong, Đỗ Hạo Hiên đứng dậy, cầm ly rượu, đi về phía Khương Vy Nhan.
Phía sau, Hàn Dung nhìn Khương Vy Nhan với ánh mắt đố kị, sau đó cũng đứng dậy đi theo.
“Xin hỏi, cô là Khương Vy Nhan phải không?”
Đỗ Hạo Hiên bước đến trước mặt Khương Vy Nhan, lịch sự hỏi.
Khương Vy Nhan giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng trước mặt, cô gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi, anh là…?”
Đỗ Hạo Hiên nở nụ cười đẹp trai, cố ý khoe chiếc đồng hồ tiền triệu, đưa tay ra: “Tôi tên Đỗ Hạo Hiên, tổng giám đốc của tập đoàn Đỗ Thị, mới đến Tu Hà được nửa tháng”.
“Tập đoàn Đỗ Thị?”
Khương Vy Nhan nghe vậy, hơi kinh ngạc.
Đương nhiên cô biết tập đoàn Đỗ Thị là tập đoàn giàu có mới ở Tu Hà, cũng là tập đoàn lớn ở tỉnh, có tài sản hơn năm mươi tỷ tệ, là gia tộc hạng nhất ở tỉnh.
Thế lực lớn mạnh, tiền tài hùng hậu!
Khương Vy Nhan vội vàng bắt tay Đỗ Hạo Hiên, vẻ mặt hưng phấn nói: “Xin chào tổng giám đốc Đỗ!”
Đỗ Hạo Hiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khương Vy Nhan, trong lòng trở nên vui sướng, bàn tay này thật mềm mại và xinh đẹp!
Không hổ danh là người đẹp!
Nhất thời, trong mắt Đỗ Hạo Hiên lộ ra dục vọng tham lam!
Khương Vy Nhan bị ánh mắt của Đỗ Hạo Hiên dọa sợ, rụt tay về nói: “Tổng giám đốc Đỗ, anh…”
Đỗ Hạo Hiên cũng nhận thấy mình đã mất bình tĩnh, nhanh chóng buông tay, cười nói: “Thật xin lỗi, tôi bị vẻ đẹp của cô Khương thu hút rồi, xin lỗi”.
Khương Vy Nhan mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc này, Hàn Dung nhìn thấy ánh mắt ham muốn của Đỗ Hạo Hiên khi nhìn Khương Vy Nhan, cô ta rất khó chịu, đưa tay lên tát thẳng vào mặt Khương Vy Nhan: “Đồ rẻ tiền! Cô muốn quyến rũ tổng giám đốc Đỗ của chúng tôi sao? Tổng giám đốc Đỗ là thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh đấy! Là người mà loại rẻ rách như cô có thể chạm vào sao?”
Bỗng chốc!
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía này!
Khương Vy Nhan sững sờ, che bên má nóng rực, nước mắt tuôn trào!