Tiêu Chính Văn nhướng mày, cười lạnh lùng nói: “Muốn chết à?”
Anh ra tay chỉ trong nháy mắt!
Bộp bộp vài tiếng, bốn sát thủ đều bị đánh văng ra xa!
Ngực chúng đều vỡ nát, miệng nôn ra máu, ngã lăn trên đất chết cứng ngắc!
Chỉ có duy nhất một tên vẫn còn thở thoi thóp, Tiêu Chính Văn đã nương tay với hắn!
Anh đứng từ trên cao liếc xuống, nhìn tên sát thủ đang nằm trên sàn, tay ôm lấy ngực và không ngừng nôn ra máu, lạnh lùng hỏi: “Nói đi, ai bảo mấy người tới đây?”
Tên sát thủ đó nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kinh sợ, cả người không ngừng run lẩy bẩy, khó khăn dịch người ra phía sau, hô lên: “Đừng… xin đừng giết tôi, tôi nói, tôi sẽ nói hết tất cả…”
“Chúng tôi là nội ứng của nhà họ Ngô ở Nam Thục… Nhiệm vụ mà chúng tôi nhận được là giết chết anh…”
Nhà họ Ngô ở Nam Thục?
Nghe tới đây, Tiêu Chính Văn nhướng mày, sắc mặt ngập tràn lửa giận!
Không ngờ nhà họ Ngô này lại vẫn chưa chịu từ bỏ dã tâm hung ác!
“Nhà họ Ngô ở Nam Thục! Tốt lắm! Bản soái đã tha cho chúng một con đường sống, mà bọn chúng lại không biết tốt xấu, nếu đã như thế, vậy thì nhà họ Ngô không cần thiết phải tồn tại thêm nữa!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, trong mắt ngập tràn sát khí!
Tên sát thủ đó nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Chính Văn thì kinh sợ không thôi, lên tiếng van xin: “Đại ca, xin anh tha cho tôi, tôi…”
Thế nhưng, hắn vẫn còn chưa nói xong, con dao quân đội năm cạnh trong tay Tiêu Chính Văn đã lao mạnh tới, cắm thẳng vào trong tim hắn, giết chết hắn ngay tại chỗ!
Mà lúc này, Khương Vy Nhan bước ra từ phía cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt lại, rõ ràng hơi khó để tiếp nhận.
Tiêu Chính Văn quay người lại, nhìn Khương Vy Nhan rồi nói: “Sau này em phải tập làm quen với mấy thứ này thôi”.
Khương Vy Nhan hiểu ý câu nói này của Tiêu Chính Văn, cô gật đầu, đè nén cảm giác kinh hoảng và sợ hãi trong lòng.
Tiêu Chính Văn thở dài, anh cũng không muốn để cho Khương Vy Nhan nhìn thấy hoặc trải qua mấy chuyện này.
Thế nhưng tình thế hiện giờ vô cùng rắc rối, mối nguy hiểm ẩn nấp ở khắp mọi nơi.
Tiêu Chính Văn không thể ở bên cạnh Khương Vy Nhan cả ngày được.
Vậy nên, Khương Vy Nhan buộc phải có đủ sự mạnh mẽ, buộc phải có nội tâm cứng rắn mới được!
Chuyện này cũng cần Tiêu Chính Văn phải không ngừng huấn luyện cô.
Xem ra phải tìm cơ hội cho Khương Vy Nhan tới Bắc Lương huấn luyện một thời gian, để cho cô thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của chiến trận.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một kế hoạch của Tiêu Chính Văn, tới đường cùng mới buộc phải làm như thế, anh cũng không muốn Khương Vy Nhan ra tiền tuyến trải nghiệm những cuộc chiến tranh sinh tử tàn khốc đó.
Sau khi thuê một căn phòng khác, Tiêu Chính Văn gọi điện thoại cho Long Nhất.
Lúc này, Long Nhất đang ở Sở chỉ huy quân đội Nam Thục.
Long Nhất nhận được điện thoại của Tiêu Chính Văn thì cung kính hỏi: “Chủ soái, anh có gì dặn dò sao?”
“Lập tức điều quân bao vây nhà họ Ngô! Tịch thu hết toàn bộ tài sản! Không được bỏ qua cho bất cứ kẻ nào trong nhà họ Ngô!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ngữ khí mang theo lửa giận ngút trời!
Nhà họ Ngô đang tự tìm đường chết!
Nghe vậy, Long Nhất đáp: “Rõ!”
Sau đó, Long Nhất cúp điện thoại rồi lập tức ra khỏi Sở chỉ huy quân đội Nam Thục, ra lệnh cho phó tướng bên cạnh mình: “Điều năm nghìn binh lính tới bao vây nhà họ Ngô! Những người còn lại tiếp tục thi hành nhiệm vụ của mình, khống chế hết toàn bộ công ty và sản nghiệp của nhà họ Ngô!”
“Rõ thưa tướng quân!”
Phó tướng đó lập tức hô lên.
Sau đó, năm nghìn binh lính Bắc Lương hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng tiến thẳng tới nhà họ Ngô!
Lúc này, trong phòng khách sơn trang nhà họ Ngô.
Vào buổi chiều, binh lính Bắc Lương đã đến đây.
Vậy nên lúc này, người nhà họ Ngô đều ngồi bên trong phòng khách, vẻ mặt u ám và nghiêm trọng.
Ngồi ở vị trí chính giữa là ông hai nhà họ Ngô – người đã bị cách chức!
Ông ta bừng bừng lửa giận, ánh mắt nham hiểm giống như sắp ăn thịt người tới nơi!
Tiếp ngay đó, một tên thuộc hạ lao vào bên trong, quỳ trên mặt đất rồi hô lên: “Ông hai, năm người anh em mà chúng ta cử đi đều bị mất liên lạc, có lẽ nhiệm vụ đã thất bại rồi! Bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Vua Bắc Lương đó nhất định đã biết là do nhà họ Ngô chúng ta ra tay rồi…”
Nghe vậy, đám người nhà họ Ngô đang ngồi bên trong đều tỏ ra hoang mang!
“Cái gì? Thất bại rồi ư? Tiêu rồi, tiêu rồi! Nhà họ Ngô chúng ta thật sự sắp tiêu đời rồi!”
“Ông hai, bây giờ biết tính thế nào đây? Vua Bắc Lương sẽ không điều quân tới vây quét sơn trang nhà họ Ngô của chúng ta chứ?”
“Ông hai, hay là, chúng ta tới chịu đòn nhận tội đi…”
Đám người ồn ào ầm ĩ nói không ngừng nghỉ.
Ông hai nhà họ Ngô phẫn nộ đập xuống tay vịn, gầm lên: “Câm hết mồm lại cho tôi! Nhà họ Ngô sẽ không chịu khuất phục bất cứ kẻ nào hết! Dù cho hắn là vua Bắc Lương thì cũng không được! Chúng ta thà chết chứ nhất định không thể chuốc nhục vào thân!”
Mọi người nghe vậy thì trở nên hoang mang.
“Ông hai, rốt cuộc ông muốn làm gì? Đó là vua Bắc Lương đấy, cả Nam Thục hiện có tới một trăm nghìn quân Bắc Lương! Cậu ta ra lệnh một tiếng, chẳng lẽ lại không đủ để san bằng cả Nam Thục hay sao?”
“Đúng đó ông hai! Nhà họ Ngô chúng ta đấu không lại đâu”.
“Ông hai, ông phải lên tiếng đi chứ, ông có dự định gì vậy? Ông thật sự muốn đối đầu với vua Bắc Lương đó sao? Rõ ràng chúng ta chỉ đang lấy trứng chọi đá mà thôi…”
Đối diện với vô số cái miệng nói không ngừng nghỉ của mọi người, sắc mặt của ông hai nhà họ Ngô trở nên u ám, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, nói: “Mấy người đã quên mất nơi này ở gần đâu sao? Nơi này là biên cương của Hoa Hạ! Từ Nam Thục đi thêm năm mươi cây số nữa chính là biên giới! Nhà họ Ngô chúng ta có quan hệ hợp tác với ba nước bên ngoài biên giới! Vào ban ngày, tôi đã liên hệ với ba vị tướng quân của ba nước bên ngoài biên giới kia rồi!”
“Bọn họ nói sẽ cử một trăm năm mười nghìn binh lính gấp rút tới tiếp viện cho nhà họ Ngô chúng ta!”
“Hơn nữa ba nước sẽ phái cường giả tinh nhuệ tới! Đều là siêu cường giả cấp chủ soái! Lần này nhất định phải khiến cho cái tên vua Bắc Lương kia phải bỏ mạng trên đất Nam Thục!!!”
Nghe tới đây, đám người nhà họ Ngô hoàn toàn sửng sốt!
“Ông hai, ông làm như vậy thì nhà họ Ngô không còn đường lui nữa đâu…”
Một người nhà họ Ngô trong số đó tỏ ra hoang mang và kinh sợ.
Mà ông hai nhà họ Ngô lại đứng bật dậy, rút súng từ bên hông ra bắn chết luôn tên đó!
Trong nháy mắt, cả phòng khách liền im lặng như tờ!
Tất cả mọi người đều câm như hến, không dám mở miệng!
Ngô Hổ Hải cũng phẫn nộ nhìn người đang nằm trên vũng máu kia, gào lên với đám người còn lại: “Ai dám có ý kiến nữa thì đều có kết cục giống như hắn ta! Nhà họ Ngô sớm đã không còn đường lui rồi! Chỉ có liều chết một phen mới có thể vượt qua được bước đường cùng! Binh lực ba nước và cả các cường giả cấp chủ soái mới là chỗ dựa cuối cùng của chúng ta!”
Lời nói của ông ta giống như tiếng sấm làm chấn động cả sơn trang nhà họ Ngô!
Mà lúc này, một tên thuộc hạ khác lao vào bên trong, quỳ một gối trên mặt đất, hớt ha hớt hải hô lên: “Ông hai! Không hay rồi! Có một đoàn binh lực lớn đang tiến về phía sơn trang!”