Chương 636: Đánh đập
Trong một khách sạn ở Tu Hà.
Tưởng Đào đã ở đây được một ngày rồi.
Ngày hôm nay, anh ta đã nghe ngóng đủ mọi thông tin về Tiêu Chính Văn ở Tu Hà, cuối cùng cũng biết tên Tiêu Chính Văn này hóa ra chỉ là một lính xuất ngũ chuyên ăn bám mà thôi.
Lúc này, Tưởng Đào đang đi qua đi lại trong phòng khách sạn, sắc mặt u ám, nghĩ một lúc lâu, anh ta vỗ tay nói: “Có rồi! Anh họ mình là binh vương đặc chủng của chiến khu! Phải bảo anh ấy dạy dỗ thằng vô dụng Tiêu Chính Văn kia một trận mới được!”
Nghĩ vậy, Tưởng Đào lập tức gọi điện cho anh họ đang ở quân khu, được gọi là chiến sĩ đặc chủng binh vương phân khu chín Đông Nguyên – Lạc Thiên Lang.
“Anh Thiên Lang, anh còn nhớ em không? Em là Tiểu Đào đây, em có chút chuyện muốn nhờ anh giúp”, Tưởng Đào cười nói.
“Tưởng Đào à? Anh nhớ ra rồi… Chuyện gì thế?”
“Anh, chuyện là thế này, em đang ở Tu Hà, nếu anh có thời gian thì đến Tu Hà gặp em nhé, đúng lúc em bày tiệc chiêu đãi anh luôn”.
Tưởng Đào cười nói.
“Ừ… Được rồi, đúng lúc anh có nhiệm vụ đến Tu Hà, đến nơi anh sẽ gọi cho cậu”.
Lúc này, trong một khu rừng rậm ở chiến khu Đông Nguyên, một người đàn ông mặc quân phục, mặt vẽ hoa văn, khí chất bất phàm, đang cầm điện thoại vệ tinh, ngồi trên đầu chiếc xe jeep nhả khói thuốc.
“Thiên Lang, nghe nói sau khi nhiệm vụ này kết thúc thì anh sẽ đủ quân công, nói không chừng có thể chuyển sang làm sĩ quan, tham gia cuộc tuyển chọn quân vương của chiến khu”.
Một người lính khác bước tới, trong tay còn cầm một chai rượu trắng, rót rượu cho Lạc Thiên Lang.
“Nếu như tôi được làm quân vương của phân khu chín chiến khu Đông Nguyên, thì tôi sẽ dẫn các anh em đi uống một bữa ra trò!”
Lạc Thiên Lang cầm rượu trước mặt lên, uống liền một hơi mấy ngụm, sảng khoái vỗ một tiếng vào chai rượu, khiến nó rơi xuống đất.
“Đến lúc đó thì chúng tôi phải dựa hết vào đội trưởng Thiên Lang rồi, giàu sang phú quý đừng quên anh em nhé”.
“Nếu thực sự tuyển chọn quân vương của phân khu chín thì chắc chắn tôi sẽ bỏ phiếu cho anh”.
“Đúng, chắc chắn phải ủng hộ đội trưởng của chúng ta”.
Đám người này vây quanh Lạc Thiên Lang, không ngừng nịnh bợ hắn.
“Nếu đội trưởng của chúng ta được làm quân vương của phân khu chín, thì chắc chắn đó là quân vương trẻ tuổi nhất, nói không chừng có thể làm tư lệnh của phân khu chín luôn ấy chứ”.
“Đúng, với thực lực của đội trưởng chúng ta, thì chắc chắn có thể trở thành chủ soái trẻ nhất, mạnh nhất Hoa Quốc!”
Những người khác cũng lập tức phụ họa.
Một người trong số đó hỏi: “Chủ soái mạnh nhất Hoa Quốc chẳng phải là vua Bắc Lương của Bắc Lương sao?”
Câu nói này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng im bặt, có vẻ như hơi lúng túng.
Đúng lúc này, Lạc Thiên Lang mở miệng nói: “Vua Bắc Lương? Hiện giờ anh ta đã bị tước chức vụ chủ soái rồi, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, còn thành tựu sau này của Lạc Thiên Lang tôi chắc chắn sẽ còn mạnh hơn anh ta!”
“Chỉ là biên giới Bắc Lương của bọn họ thường xuyên xảy ra chiến loạn, nên quân công của bọn họ mới nhanh hơn thôi, nếu tôi ở Bắc Lương thì vị trí vua Bắc Lương chắc chắn sẽ thuộc về tôi”.
Lạc Thiên Lang nói với vẻ đầy tự tin.
Mọi người xung quanh cũng tỏ vẻ tán đồng, dù sao đây cũng là đội trưởng của bọn họ, bây giờ nịnh nọt thì sau này hắn công thành danh toại, bọn họ cũng được thơm lây.
Lạc Thiên Lang nhanh chóng đến Tu Hà, sau khi nghỉ ngơi một tối, ngay hôm sau đã đến gặp Tưởng Đào.
“Anh, thực ra lần này em gọi anh đến là có việc muốn nhờ ạ”.
Tưởng Đào không vòng vo, nói thẳng lý do anh ta nhờ Lạc Thiên Lang giúp đỡ.
“Gần đây em thích một cô gái, em đã theo đuổi rất lâu, nhưng đối phương toàn bơ em. Nhất là chồng cô ấy, lần trước còn làm em mất hết mặt mũi trong buổi họp lớp ở Hán Trung!”
“Nghe nói đối phương là lính xuất ngũ Bắc Lương, vậy nên em muốn nhờ anh cử người đến cho thằng khốn không biết trời cao đất dày đó một bài học!”
Tưởng Đào nói xong, Lạc Thiên Lang liền nhíu mày.
“Vì một người phụ nữ mà cậu phải tìm gặp anh sao? Còn bảo anh đối phó một tên lính xuất ngũ của Bắc Lương á?”
Sắc mặt Lạc Thiên Lang lập tức trở nên khó coi.
Không ngờ lại là lính xuất ngũ của Bắc Lương…
“Anh, em thực sự là không còn cách nào khác, hồi còn nhỏ, chỉ cần em gặp phải chuyện gì thì anh luôn là người đầu tiên ra mặt giúp em. Bây giờ có chút chuyện nhỏ này, chắc không phải anh bỏ mặc em đấy chứ? Hơn nữa, đối phương chỉ là một tên lính xuất ngũ, có gì hơn người đâu. Sao vậy? Lẽ nào anh còn sợ một tên lính xuất ngũ Bắc Lương sao?”
Tưởng Đào cố ý dùng kế khích tướng.
“Hừ, anh mà phải sợ sao? Đối phương là lính xuất ngũ của Bắc Lương à? Đúng lúc anh cũng muốn xem rốt cuộc lính của Bắc Lương có bản lĩnh gì!”
Bình thường Lạc Thiên Lang đã rất ngạo mạn, biết thừa đây là kế khích tướng nhưng vẫn vui vẻ ứng chiến.
Lạc Thiên Lang lại nói: “Em họ, tuy anh có thể giúp cậu, nhưng các anh em dưới tay anh lại không quen biết cậu, cậu xem có cần phải qua lại chút không?”
Dứt lời, Lạc Thiên Lang chìa ngón tay ra xoa xoa, tỏ ý vòi tiền.
Trước khi Lạc Thiên Lang nhập ngũ thì hắn chính là ác bá ở Hán Trung.
Người nhà đưa hắn vào chiến khu cũng là để rèn giũa tính nết của hắn.
Quả thực là trong mấy năm ở chiến khu, Lạc Thiên Lang đã lập được không ít chiến công lớn nhỏ, nhưng con người hắn tàn nhẫn, có thù tất báo, cũng rất có dã tâm, đồng thời đắc tội với không ít người.
“Chuyện nhỏ thôi anh, trong thẻ của em có năm trăm nghìn tệ, coi như cho các anh em của anh uống rượu”.
Tưởng Đào lập tức lấy một tấm chi phiếu ra, ký khoản tiền năm trăm nghìn tệ.
“Năm trăm nghìn tệ hơi ít đấy, dù gì bọn anh cũng là quân tinh nhuệ của phân khu chín Đông Nguyên, làm chuyện này cũng có rủi ro, ít nhất cũng phải năm trăm nghìn tệ nữa!”
Lạc Thiên Lang lại xòe năm ngón tay ra.
Tưởng Đào không ngờ người anh họ này lại tham như vậy, nhưng nghĩ đến việc có thể dạy dỗ Tiêu Chính Văn một trận nên thân, anh ta liền quyết tâm dốc hết vốn liếng ra.
“Được, sau khi làm xong chuyện này, em sẽ đưa anh thêm năm trăm nghìn nữa”.
…
Lúc này, ở công ty Na Na, các nhân viên đều đang làm việc bình thường.
Bỗng một đám người xông vào.
Bọn họ chỉ có năm người, nhưng trong tay cầm gậy sắt, vừa vào đã làm ầm lên.
Các bảo vệ của công ty định tiến lên cản lại, nhưng đều không phải đối thủ của bọn họ.
Trong công ty vốn dĩ có mười vệ sĩ, nhưng đối phương chỉ cử hai người đã giải quyết nhanh gọn mười vệ sĩ.
Những nhân viên khác muốn nhân lúc loạn để bỏ chạy, nhưng cửa đã bị người khác chặn lại.
Năm người này đều là cấp dưới của Lạc Thiên Lang, lần này hắn chỉ cử năm cấp dưới đến giải quyết.
Người dẫn đầu chính là phó đội trưởng trong đội ngũ của Lạc Thiên Lang, Thạch Ngưu.
Năm người này đều là lính đặc chủng từng tham gia huấn luyện đặc chủng, ra tay không hề khách khí.
Các nhân viên trong công ty đa phần là sinh viên mới ra trường, nào đã từng chứng kiến cảnh này.
Lúc mới đầu, thấy những người này ra tay với con gái, có mấy chàng trai còn xông tới định đánh trả, kết quả đều bị một cước đá bay.
Năm người này trói hết các nhân viên lại, ném vào một văn phòng.
Rồi bọn họ lôi một trợ lý của Khương Vy Nhan ra ngoài.
“Tổng giám đốc Khương Vy Nhan của các cô ở đâu? Cả chồng cô ta nữa, gọi bọn họ ra đây cho tôi”.
Thạch Ngưu ném điện thoại cho người kia.
Những người khác vừa nghe liền biết đối phương đến là vì Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn.
Cô trợ lý kia lúc đầu không định gọi, bởi vì Khương Vy Nhan đối xử với cô ấy rất tốt, không những không chê cô ấy là người mới, mà còn trả lương rất cao.
Đi theo Khương Vy Nhan, cô trợ lý kia cũng học được rất nhiều điều, cô ấy vẫn luôn coi Khương Vy Nhan như người thầy của mình.
Vì vậy, bây giờ, đối mặt với sự ép buộc của bọn họ, cô trợ lý cũng không định mở miệng.
“Không định nói chứ gì?”
Thấy cô ấy cứng đầu, một tên lính giơ chân lên, đạp thẳng vào bụng cô ấy.
Cô trợ lý kia hét lên thảm thiết, ngã xuống đất ôm lấy bụng, cúi đầu phun ra máu, nước mắt rơi như mưa.