“Môn chủ Lạc, muốn làm việc lớn thì phải không từ mọi thủ đoạn! Người xưa đã có câu, gặp kẻ mạnh thì phải dùng mưu trí, gặp kẻ yếu thì phải biết linh hoạt, loại người giống như Tiêu Chính Văn đã khiến biết bao người oán hận, muốn giết cậu ta, bất luận có dùng thủ đoạn gì thì cũng là giúp người lương thiện trong thiên hạ loại bỏ một tai hoạ lớn!”
Lư Kính Hải nghiến răng nói.
“Chuyện này…”
Lạc Cửu Anh siết chặt túi thuốc nhỏ, bất lực gật đầu.
Nếu làm trái ý của Lư Kính Hải, tám phần lão già này sẽ tiêu diệt luôn cả Thanh Phong Môn của cụ ta!
Lúc này, trong lòng Lạc Cửu Anh vô cùng hối hận.
Thế nhưng ván đã đóng thuyền, hối hận cũng vô dụng.
Chiều ngày hôm đó, Lạc Cửu Anh mở tiệc lớn, còn liên tục nói cảm ơn Lư Kính Hải trong bữa tiệc.
Lư Kính Hải càng thêm dương dương tự đắc, cầm ly rượu, cười nhạt nói: “Thằng ranh Tiêu Chính Văn, tự cho rằng bản thân có tuyệt kỹ là có thể hống hách lộng hành trước mặt võ tông!”
“Cậu ta còn không biết rằng từ xưa tới nay, đã có bao nhiêu đứa con cưng của trời còn điên cuồng và hùng mạnh hơn cậu ta cũng đều chết vì kiêu ngạo hống hách! Ha ha ha…”
Dứt lời, Lư Kính Hải ngửa mặt cười lớn.
Đám người xung quanh cũng phá lên cười như điên theo cụ ta.
Lạc Cửu Anh cũng gượng gạo cười hùa theo.
Sáng ngày hôm sau, Lạc Cửu Anh cử người gửi một tấm thiệp mời đến biệt thự nhà họ Tiêu.
Tiêu Chính Văn nhận được thiệp mời, xem lướt qua một lượt rồi nói với người đó: “Trở về chuyển lời với môn chủ Lạc, sau một tiếng đồng hồ nữa, tôi nhất định sẽ đến nơi hẹn!”
“Hoan nghênh cậu Tiêu tới Thanh Phong Môn!”
Nói xong, người đó quay người rời đi.
Tiêu Chính Văn cầm thiệp mời trong tay, quay người nói với Độ Thiên Chân Nhân đang đứng bên cạnh: “Ông cụ, tôi tới Thanh Phong Môn một chuyến, chuyện trong nhà lại phải nhờ vào ông rồi!”
“Chủ thượng! E rằng…”
Tiêu Chính Văn xua tay ngắt lời Độ Thiên Chân Nhân, nói: “Rõ ràng chúng ta đã đồng ý với giao hẹn bảy ngày, nhưng Lạc Cửu Anh vẫn đặc biệt sai người gửi thiệp mời tới là có ý gì đây?”
“Thiệp mời là biểu thị cho việc có người muốn đến làm khách đấy. Tới lúc đó phải nhờ ông chào đón vị khách quý của chúng ta!”
Nghe vậy, Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhíu mày nói: “Ý của chủ thượng là tên họ Lư kia muốn đánh lạc hướng để ngấm ngầm hành động sao?”
“Tám mươi phần trăm là vậy, Lạc Cửu Anh này vẫn được coi là thẳng thắn, không muốn thông đồng làm bậy với đám người này, haizz! Tuy nhiên lập trường không giống nhau, không thể bày mưu cùng nhau được!”
Tiêu Chính Văn khẽ thở dài, nếu không có chuyện của mấy người Đường Bách Thành thì Tiêu Chính Văn sẽ rất vui vẻ uống rượu chuyện trò cùng Lạc Cửu Anh!
“Xin chủ thượng yên tâm, trong sân có trận pháp, tôi nhất định có thể bảo vệ mọi người an toàn!”
Độ Thiên Chân Nhân nghiêm túc nói.
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó cầm lấy tấm thiệp mời bước nhanh ra bên ngoài.
Lúc này, trước cửa Thanh Phong Môn, cờ màu phấp phới.
Một võ đài đã được bố trí xong trên quảng trường nhỏ trong Thanh Phong Môn.
Xung quanh còn dựng cả mái che.
Lư Kính Hải ngồi dưới mái che phía trên cao, yên lặng đợi Tiêu Chính Văn tới nộp mạng!