Chương 107: Xem mắt với Khương Vy Nhan
Đám người nhà họ Khương nghe vậy liền trố mắt nhìn quanh, sau đó nhìn thấy Tiêu Chính Văn nổi giận đùng đùng, thẳng thừng đẩy mấy tên bảo vệ gác cổng ra, khí thể hùng hổ đi vào.
“Vy Nhan, Na Na, hai mẹ con không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn chạy đến, quỳ một gối xuống đất, che chở Khương Vy Nhan lúc này đang khóc không thành tiếng và Na Na sau lưng.
Khuôn mặt Khương Vy Nhan giàn giụa nước mắt, không ngừng lắc đầu, có rất nhiều điều muốn nói nhưng giờ phút này lại không cất lên lời, toàn bộ hóa thành tiếng khóc đau thương và tuyệt vọng.
Na Na ôm lấy Tiêu Chính Văn, rưng rưng nước mắt, đôi mắt to tròn đầy hoảng loạn và sợ hãi, nói: “Bố ơi, cụ muốn đưa Na Na và mẹ đến nhà họ Ninh, hu hu hu, Na Na sợ lắm, Na Na không muốn đến nhà họ Ninh nào hết, Na Na chỉ muốn ở cùng bố và mẹ thôi, hu hu hu…”
Tiêu Chính Văn xoa gương mặt nhỏ nhắn của Na Na, sau đó đứng dậy, vẻ mặt u ám rét buốt nhìn chằm chằm Khương Thái Xương ngồi phía trên, lạnh lùng nói: “Khương Thái Xương, tôi đã từng nói, chuyện của nhà họ Ninh tôi sẽ giải quyết! Vì sao các người lại làm vậy?”
Tiêu Chính Văn điên tiết, lửa giận trong lòng đang bùng cháy dữ dội!
Thời khắc này, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra cả người Tiêu Chính Văn lạnh tanh và phẫn nộ, vô cùng đáng sợ!
Tên này là lính giải ngũ, bản lĩnh đương nhiên không hề đơn giản!
Khương Thái Xương sững sờ, cũng bị giật mình bởi khí thế đáng sợ trên người Tiêu Chính Văn, sau đó phẫn nộ đập bàn một cái, tách trà cũng bị chấn động mà nảy lên, giận dữ nói: “Tiêu Chính Văn! Cậu thật hỗn láo! Trong mắt cậu còn có người ông này nữa hay không? Mặc dù cậu không phải người nhà họ Khương chúng tôi, nhưng cậu ở rể nhà họ Khương tôi thì dù gì tôi cũng là bề trên của cậu, vậy mà cậu lại dám nói chuyện với tôi như thế!”
Khương Thái Xương tức giận!
Khương Văn Kỳ đứng bên cạnh cũng tát nước theo mưa, nói: “Đúng đó! Tiêu Chính Văn, cậu đã ở nhà họ Khương thì phải tuân theo phép tắc của nhà họ Khương! Gặp lão gia, còn không mau quỳ xuống hành lễ!”
“Đúng! Quỳ xuống hành lễ!”
“Tên Tiêu Chính Văn này thật cuồng vọng! Không thèm coi ai ra gì như vậy, chẳng trách nhà họ Khương chúng ta bị hắn làm liên lụy!”
“Nên đuổi thẳng ba người nhà này ra ngoài! Không cần phí lời với bọn họ nữa!”
Nghe những lời mắng nhiếc, sỉ nhục của tất cả mọi người, sắc mặt Tiêu Chính Văn càng thêm lạnh lẽo, khó coi!
Anh lạnh lùng nói: “Được! Tôi kính trọng ông là bậc bề trên, nhưng ngày hôm nay, tôi nhắc lại lần nữa, Khương Vy Nhan là vợ tôi, Na Na là con gái tôi, tôi không cho phép các người bắt nạt bọn họ! Cho dù các người là người nhà của cô ấy cũng không được! Chuyện của nhà họ Ninh, tôi sẽ xử lý ổn thỏa! Nếu không làm được thì không cần các người nói, Tiêu Chính Văn tôi sẽ một mình gánh vác, tuyệt đối không để nhà họ Khương bị liên lụy!”
Khương Thái Xương nghe vậy, sắc mặt trở nên u ám, đứng dậy nói: “Một mình cậu gánh vác ư? Cậu lấy cái gì ra để gánh vác? Hôm nay cậu đánh binh lính nhà họ Ninh cử đến, chúng tôi đến nhà họ xin lỗi, liền bị đánh đuổi đi! Cậu cảm thấy nhà họ Ninh sẽ bỏ qua cho nhà họ Khương sao?”
Tiêu Chính Văn đáp: “Nhà họ Khương sẽ không bị liên lụy gì cả, có vấn đề gì thì các người liên hệ trực tiếp với Hàn Lợi Dân!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn đỡ Khương Vy Nhan dậy, ôm lấy Na Na, rời khỏi sảnh lớn trong ánh mặt giận dữ của mọi người!
Trong phút chốc, người nhà họ Khương như bùng nổ!
“Lão gia! Ông xem, tên Tiêu Chính Văn này có thái độ gì vậy? Cậu ta có ý gì?”
“Đúng là kiêu căng! Kẻ như vậy mà còn ở nhà họ Khương, sớm muộn gì cũng bị vạ lây!”
Đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người, Khương Thái Xương cũng cau mày, lạnh lùng quát: “Đủ rồi! Đừng quên, sau lưng Tiêu Chính Văn còn có thiếu tá Hàn Lợi Dân làm chỗ dựa! Chuyện này, tôi thấy không đơn giản như vậy, rất có thể còn liên quan đến tranh chấp về địa vị và quyền lợi giữa thiếu tá Hàn và Ninh Dương!”
Nghe vậy, người nhà họ Khương đều sửng sốt, sau một hồi suy nghĩ dường như hiểu ra điều gì đó, chỉ có thể âm thầm chửi rủa.
Bên này, Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan và Na Na về nhà mình, sau khi ngừng khóc, cô ngồi xuống ghế sofa, khuôn mặt buồn bã và thất vọng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ.
“Xin lỗi, đều do anh không tốt, làm liên lụy đến hai mẹ con”.
Lúc này Tiêu Chính Văn quỳ một gối trước mặt Khương Vy Nhan, đưa tay ra dịu dàng lau đi những giọt nước mắt long lanh như pha lê trên gương mặt Khương Vy Nhan.
Ánh nắng chan hòa len qua cửa sổ, phủ lên hai người, chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Vy Nhan, nhuộm một màu vàng nhạt, tôn lên làm da trắng mịn không tỳ vết của cô.
Hàng lông mi dài của Khương Vy Nhan hơi ướt, cô khẽ nhíu mày, đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu lộ ra vẻ u buồn cùng lo âu nhìn Tiêu Chính Văn trước mặt, khẽ hỏi: “Em không sợ bị liên lụy, nếu sợ thì năm năm trước em đã chết rồi. Tiêu Chính Văn, bây giờ em chỉ muốn hỏi anh một câu, một mình anh có thể giải quyết chuyện của nhà họ Ninh thật không?”
Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn vào mắt Khương Vy Nhan, đưa tay khẽ chạm vào má cô rồi nói: “Được! Tin anh! Anh tuyệt đối không để em và Na Na xảy ra chuyện! Cho dù cả thế giới này muốn bắt nạt hai người cũng không thể được! Đây là lời hứa của Tiêu Chính Văn anh với em, anh bằng lòng thề!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn giơ tay muốn lập lời thề, nhưng Khương Vy Nhan lại nắm lấy tay anh.
Mắt cô đong đầy nước mắt, nhìn Tiêu Chính Văn tràn đầy tình cảm, khẽ lắc đầu nói: “Không cần đâu, em tin anh”.
Tiêu Chính Văn ôm chặt Khương Vy Nhan vào lòng, đê cô khóc trong vòng tay mình.
Anh biết, mình nợ Khương Vy Nhan quá nhiều, mặc dù cô tạm thời chấp nhận anh, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn còn tồn tại chút khúc mắc.
Mà những gì anh cần làm là quan tâm thương yêu vô điều kiện, từ từ loại bỏ những khúc mắc đó, để Khương Vy Nhan thực sự yêu anh, để biến cô thành công chúa của anh cả đời này!
Một lát sau, một mình Tiêu Chính Văn rời khỏi nhà họ Khương, đi thẳng đến sơn trang Lãng Nguyệt.
Lúc này, Long Nhất cung kính đứng trước mặt Tiêu Chính Văn, hỏi ý kiến: “Chủ soái, anh có gì dặn dò?”
Tiêu Chính Văn móc một tấm thẻ ngân hàng ra rồi ném cho Long Nhất và nói: “Đi mua một căn biệt thự tốt nhất ở Tu Hà, tôi muốn cho hai mẹ con họ một mái nhà! Nhớ kỹ, nhất định phải có sân chơi, tốt nhất là có cái vòng quay ngựa gỗ kia nữa! Nếu không đủ diện tích thì mua luôn mấy căn biệt thự liền kề, sau đó cải tạo thành sân chơi!”
“Rõ! Thưa chủ soái!”
Long Nhất nhận lấy thẻ ngân hàng, nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Sau đó, Tiêu Chính Văn rời khỏi sơn trang Lãng Nguyệt, đến một cửa hàng bánh ngọt gần đó.
Na Na thích ăn bánh ngọt dâu tây nhất, hôm nay trong lòng nhóc con đó không vui, mua cho cô bé một hộp bánh dâu tây, dỗ dành để nhóc con vui vẻ.
Mua bánh ngọt xong, Tiêu Chính Văn đang chuẩn bị rời đi thì điện thoại di động trong túi đột nhiên đổ chuông, cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình là của Từ Phân!
“Tiêu Chính Văn! Cậu đang ở đâu? Về nhanh lên, có việc tìm cậu đấy!”
Tiêu Chính Văn cau mày, cũng không nghĩ nhiều, đáp lại một câu sẽ về ngay.
Tút!
Cuộc gọi bị dập tắt một cách thô bạo, Tiêu Chính Văn bất lực lắc đầu, cầm hộp bánh quay về sân nhỏ.
Vừa tới cửa đã thấy một chiếc xe Porsche Panamera đậu ở cửa!
Tiêu Chính Văn nhíu mày, đang định đi vào thì nhìn thấy Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đang nở nụ cười nịnh nọt, dẫn một người đàn ông anh tuấn mặc vest đen, thắt cà vạt đi vào, phía sau còn có Khương Vy Nhan khác hẳn thường ngày, mặc một chiếc váy dài màu trắng, bế Na Na trong lòng.
“Vy Nhan, mọi người làm gì vậy?”, Tiêu Chính Văn bước lên phía trước rồi hỏi.
Sắc mặt Khương Vy Nhan hơi khó coi, liếc nhìn Từ Phân, vừa định mở lời thì Từ Phân xông đến, lạnh lùng nói: “Tiêu Chính Văn! Nói thật với cậu, người này là cậu chủ nhà họ Bao ở Tu Hà – Bao Bộ Nghĩa, tuổi còn trẻ đã nắm trong tay khối tài sản hơn mười triệu, đây cũng là đối tượng xem mắt mà tôi giới thiệu cho Khương Vy Nhan!”