Cảnh tượng này đã đủ uy hiếp mọi người rồi.
Còn mấy thiên tài tự phong danh cho mình, con cưng của trời, có người nào dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn không? Có ai còn dám tự xưng là nhân tài xuất chúng không?
Ngay cả Võ Tinh Nhi cũng không biết lớn hơn Tiêu Chính Văn bao nhiêu tuổi, nhưng xét về thực lực, họ thậm chí còn không bằng ngón tay út của Tiêu Chính Văn nữa kìa.
So về khí thế, ai lại dám đi khiêu khích với cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng thế hệ trước như Tiêu Chính Văn, thậm chí đuổi giết đến cùng với người nhà họ Khổng?
Dù đứng trước mặt họ là đời sau của nhà họ Khổng, nhưng chỉ với mấy chữ nhà họ Khổng thôi cũng đủ khiến họ quắp đuôi tha thiết xin tha rồi.
Còn Tiêu Chính Văn thì sao?
Ngay cả con cháu gia tộc hoàng tộc như Tư Mã Lôi mà cũng bị Tiêu Chính Văn một kiếm đâm chết chứ đừng nói đến người nhà họ Khổng.
Quảng Lăng Tử ra sao?
Không phải là cây giáo Bá Vương của hắn cũng trở thành vũ khí trong tay Tiêu Chính Văn rồi đó sao?
Lúc này Võ Học Tư cũng hiểu tại sao Tiêu Chính Văn trưởng thành trong thế tục mà lại có thể trở thành cường giả thật sự có thể đe dọa đến các cao thủ ở ngoài lãnh thổ.
Tại sao Tiêu Chính Văn có thể trở thành đối tượng mà cả thế tục ngưỡng mộ?
Thế nên so với anh ta, các thiên tài, con cưng của trời ở ngoài lãnh thổ như một trò cười.
Lúc này anh ta thầm thề rằng mình nhất định phải trở thành người như Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu, nhà họ Võ tôi luôn biết ơn cứu mạng của cậu, nếu sau này cậu có việc cần nhà họ Võ giúp thì dù chúng tôi có xuống biển lửa, lên núi đao cũng sẽ cố gắng đền đáp ơn nghĩa của cậu Tiêu”.
Lúc này thắng thua đã định, Võ Thiên Nghiệp đứng lên chắp tay lại với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ khẽ gật đầu, anh cũng chỉ tiện tay giúp nhà họ Võ mà thôi, mục đích anh đến ngoài lãnh thổ lần này là muốn làm cho các gia tộc ở ngoài lãnh thổ như nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã phải kiêng dè.
Hơn nữa muốn chuyển chiến tranh từ thế tục đến ngoài lãnh thổ.
Đúng lúc này một ông lão áo trắng đi mây bước đến, cũng chính lúc này ông lão áo trắng trầm giọng nói: “Đại tài Đế Cảnh truyền lời, không thể giết Khổng Hữu Đạo”.
Nói rồi ông lão đi đến gần hơn, chỉ vào Khổng Hữu Đạo đã như một đống thịt nhão nhắc lại lần nữa: “Tiêu Chính Văn, đại tài Đế Cảnh đã nói không được giết người này”.
Thấy ông lão áo trắng, Bạch Ngọc Trinh cau mày nói: “Trương Cảnh Nhạc? Sao ông ta cũng xen vào chuyện này?”
“Trương Cảnh Nhạc vốn dĩ đã đứng về phía nhà họ Khổng, dĩ nhiên sẽ nghĩ mọi cách để bảo vệ tính mạng của Khổng Hữu Đạo”, người đàn ông trẻ tuổi nhà họ Bạch lạnh lùng nói.
“Không biết Tiêu Chính Văn sẽ làm thế nào”, Bạch Ngọc Trinh cau mày, không cam lòng nói.
Theo lý với tình hình hiện tại của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối không thể làm trái lệnh của đại tài Đế Cảnh.
Dù sao Tiêu Chính Văn một là không có chỗ chống lưng, hai là không có thế lực, đắc tội với đại tài Đế Cảnh chỉ có một con đường chết.
“Thôi xong!”