Ngay lập tức, các phương đều trở nên xôn xao!
“Không ngờ, xưa có Gia Cát giả doạ cho Tư Mã thật bỏ đi, nay có Tiêu Chính Văn giả, doạ cho Bích Hà Cung phải rút lui!”
“Chỉ một tiểu bối trong thế tục mà thôi, đến mức kinh động cả Vinh Thành, thậm chí ngay cả quá nửa Đông Vực cũng bị kinh động?”
“Hừ, lần này tôi muốn nhìn xem tiếp theo đây nhà họ Võ sẽ xử lý như thế nào!”
Khắp mọi ngóc ngách của Vinh Thành dường như đều đang bàn tán chuyện này.
Mà ở phía Tây Bắc của Vinh Thành, bên trong một tiểu viện trúc lâm, một nam thanh niên cười lạnh lùng chế nhạo: “Một đám phế vật, suýt thì bị tên Tiêu Chính Văn dọa sợ mất mật!”
Mà bên trong trúc lâm, đi tới chỗ nào cũng có thể nhìn thấy sự đẹp đẽ lộng lẫy, nhìn ra phía xa là đủ loại ánh sáng kỳ ảo vô cùng chói mắt!
Nơi này chính là Y Thánh Hiên của Trương Cảnh Nhạc!
Mà cậu thanh niên này chính là đại đệ tử đầu tiên của Trương Cảnh Nhạc – Lữ Đồng Quang!
Hơn nữa, bản thân hắn chính là một cao thủ ở cảnh giới Nhân Hoàng, ngoài ra còn có quan hệ thân thiết với cả nhà họ Tư Mã và nhà họ Khổng, đặc biệt là khá thân với Khổng Tề Thiên!
Không chỉ luyện được y thuật ở chỗ Trương Cảnh Nhạc mà dưới sự trợ giúp của Khổng Tề Thiên, thực lực của hắn cũng thăng tiến như bay, không hề thua kém bất cứ con cháu thế gia nào!
“Chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng bên trong thế tục mà thôi, không cần phải bận tâm làm gì!”
Một ông lão bất chợt xuất hiệu ngay sau lưng Lữ Đồng Quang.
Ông lão mặc áo dài trắng tinh, chòm râu trắng đung đưa trước ngực, đôi chân mày trắng rủ xuống tận bả vai.
Mà gương mặt của ông lão lại giống như một cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, ngay cả một nếp nhăn cũng không có!
“Sư phụ!”, Lữ Đồng Quang nghe thấy giọng nói của ông lão thì vội vàng quay người lại bái chào.
Ông lão này chính là Trương Cảnh Nhạc người của gia tộc y dược!
“Ừ, không chuyên tâm nghiên cứu y đạo, cả ngày chỉ quan tâm tới mấy chuyện phàm tục, y đạo của con sớm muộn gì cũng sẽ thụt lùi cho xem!”, Trương Cảnh Nhạc nói với vẻ mặt không vui lắm.
Gia tộc y dược được đối đãi cực kỳ trọng hậu ở vùng ngoài lãnh thổ, nhưng đồng thời, gia tộc y dược cũng là một tập thể tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chỉ cần y thuật giỏi giang, cả vùng ngoài lãnh thổ đều có chốn yên bình, dù đi tới đâu cũng cực kỳ được tôn sùng.
Đây là điều mà đám con cháu thế gia cả ngày chỉ biết tranh giành đấu đá căn bản chẳng thể so bì nổi!