Chương 562: Tiêu Chính Văn và Hắc Long
“Tướng, tướng quân Vũ, sao ông lại tới đây?”
Viên Lãng vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào Vũ Lập Quốc.
Vũ Lập Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, đi ngang qua Viên Lãng, ngồi thẳng lên ghế chính, lạnh lùng nói: “Viên Lãng, vừa nãy cậu nói, muốn xé xác người phía sau ra thành trăm mảnh à?”
Nghe thấy câu này, Viên Lãng toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu nói: “Không dám, không dám ạ, tướng quân Vũ nói đùa rồi, nhất định là ông nghe nhầm rồi”.
“Bộp!”
Vũ Lập Quốc đập mạnh vào bàn, khiến chiếc bàn vỡ nát, tức giận nói: “Ý của cậu là Vũ Lập Quốc tôi già rồi nên tai có vấn đề đúng không?”
“Phịch!”
Viên Lãng sợ tới mức quỳ phịch xuống, run rẩy nói: “Tướng quân Vũ, ông thật sự hiểu nhầm rồi, vừa nãy tôi chỉ là nhất thời tức giận thôi, không ngờ người đằng sau lại là ông…”
Lúc này Viên Lãng vẫn chưa thể tin được, người đứng đằng sau ra tay lại là phó tướng đầu tiên bên cạnh chủ soái Hắc Long, Vũ Lập Quốc.
Giờ phải làm sao đây?
Những bậc tiền bối trong nhà họ Viên có thể không cần nể mặt Vũ Lập Quốc, Nhưng Viên Lãng thì không dám.
Hắn vẫn nhớ rõ mấy năm trước, bởi vì một cậu chủ của thế gia nào đó đắc tội với Vũ Lập Quốc, sau đó ông ta đã đem mười nghìn binh lính đến quét sạch cả gia tộc.
Vũ Lập Quốc này là một người thuộc trường phái ra tay độc ác!
Hơn nữa, chức vụ ở chiến khu Nam Lĩnh cũng không hề thấp.
Có thể nói chỉ đứng sau duy nhất chủ soái Hắc Long!
Giang Bắc là một tỉnh thuộc quyền quản lý của chiến khu Nam Lĩnh.
Vì vậy, Vũ Lập Quốc xuất hiện ở đây lúc này khiến Viên Lãng vô cùng hoảng loạn.
“Hừ!”
Vũ Lập Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, hét lớn: “Viên Lãng, nếu hôm nay cậu đã ở đây, vậy thì thay tôi chuyển lời cho nhà họ Viên, chuyện của nhà họ Quý ở Giang Bắc là ý của chủ soái Hắc Long, nhà họ Quý đã làm vô số chuyện ác ở Giang Bắc rồi, chủ soái Hắc Long sớm đã không vừa mắt bọn họ. Bây giờ mới chỉ là mở đầu thôi, tới đây, chỉ cần là những gia tộc và người có liên quan đến nhà họ Quý đều sẽ bị thanh trừng sạch sẽ, nhà họ Viên nếu như không muốn chuốc lấy rắc rối thì bây giờ hãy mau chóng rút khỏi Giang Bắc đi”.
Nói xong, Vũ Lập Quốc đứng dậy, lạnh lùng nhìn Viên Lãng đang quỳ dưới đất, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, Viên Lãng quỳ dưới đất, mồ hôi nhễ nhại, không dám thở mạnh.
Mãi cho đến khi Vũ Lập Quốc rời đi rất lâu, Viên Lãng mới run rẩy đứng lên khỏi mặt đất.
Lúc này, cả người hắn đã ướt đẫm vì sợ hãi.
Hắn không nói nhiều, lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Viên, nói chuyện vừa rồi cho các vị trưởng lão.
Nghe xong, các vị trưởng lão cũng hết sức tức giận, khiển trách: “Một Vũ Lập Quốc nhỏ bé cũng dám nhúng tay vào chuyện nhà họ Viên à? Chúng ta sẽ liên lạc với chủ soái Hắc Long, hỏi xem ông ta rốt cuộc muốn làm gì!”
Ngay sau đó, nhà họ Viên đã liên hệ với chiến khu Nam Lĩnh, nhưng lại nhận được câu trả lời rất cứng rắn!
Nếu như nhà họ Viên nhất quyết bám rễ ở Giang Bắc, chiến khu Nam Lĩnh sẽ ra tay đáp trả mạnh mẽ, tiêu diệt toàn bộ thế lực của nhà họ Viên ở Giang Bắc!
Sau khi nhận được phản hồi này, nhà họ Viên đã ngay lập tức triệu hồi một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về chuyện liên quan đến Giang Bắc.
Lúc này, bên trong nhà họ Viên, trong một phòng họp rộng lớn, nguy nga và chật kín chỗ ngồi, mấy chục nhân vật đại diện cho nhà họ Viên đang xì xầm bàn tán.
Năm người ngồi ở phía trước là năm vị trưởng lão của nhà họ Viên, sắc mặt lạnh lùng và vô cùng nghiêm túc.
Chỗ ngồi chính giữa trong phòng họp tạm thời bị bỏ trống, đó chính là vị trí của gia chủ nhà họ Viên.
Chỉ là, mấy năm gần đây, gia chủ nhà họ Viên vẫn luôn bế quan, cũng không biết đang làm gì, không bao giờ hỏi chuyện nhà họ Viên, mọi việc đều do năm vị trưởng lão quyết định.
Lúc này, trong phòng họp.
Vị trưởng lão đứng đầu có nước da ngăm đen, mắt hổ, mày rậm, lạnh lùng nói: “Vừa nhận được tin tức từ chiến khu Nam Lĩnh, chủ soái Hắc Long cố chấp muốn đối đầu với nhà họ Viên chúng ta, ý của ông ta rất rõ ràng, ông ta muốn thanh trừng toàn bộ thế lực đen tối ở Giang Bắc, nếu như nhà họ Viên chúng ta nhúng tay vào chuyện này rất có thể sẽ đắc tội với chủ soái Hắc Long, đắc tội với cả chiến khu Nam Lĩnh, mọi người nói xem, bây giờ nên làm thế nào?”
Lão ta vừa dứt lời, những người có mặt trong phòng họp liền bàn luận gay gắt:
“Đại trưởng lão, nhà họ Viên chúng ta không phải là một trong số bốn thế gia lớn của Hoa Quốc sao, từ trước đến nay chưa từng sợ vị chủ soái của chiến khu nào cả!”
“Đúng vậy! Chỉ là chủ soái của một chiến khu nhỏ bé thôi, tổ tiên của nhà họ Viên chúng ta đã đóng góp công lao xây dựng Hoa Quốc, là gia tộc truyền đời hàng nghìn năm!”
“Không thể nói như vậy được, bây giờ tình hình ở Hoa Quốc đã thay đổi nhiều rồi, đặc biệt là Thiên Tử ngày nay, ông ấy có rất nhiều bất mãn với gia tộc chúng ta, nếu như còn vướng phải mâu thuẫn với chủ soái của chiến khu này, sợ rằng sẽ khiến Thiên Tử tức giận, thậm chí gây ra phản ứng dây chuyền”.
Mấy vị trưởng lão nghe xong cũng lần lượt nhìn nhau, sau đó rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, đại trưởng lão vỗ bàn, nói: “Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì tôi sẽ ra quyết định. Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Viên rút khỏi Giang Bắc, quyết không gây xung đột với chủ soái Hắc Long”.
Ngay khi quyết định này được đưa ra, có không ít đại diện của nhà họ Viên phản đối.
“Đại trưởng lão, không thể được, chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm sức ở Giang Bắc như vậy mà giờ chỉ vì chủ soái Hắc Long mà từ bỏ sao?”
“Đúng vậy đó đại trưởng lão, thực sự không được, tôi đi nói chuyện với chủ soái Hắc Long, tôi không tin là trên đời này có người không hám tiền!”
“Đúng đấy! Đại trưởng lão, chúng ta mà từ bỏ Giang Bắc từ khác nào từ bỏ khoản đầu tư năm mươi tỷ đô la Mỹ!”
Sắc mặt đại trưởng lão tối sầm lại, nói: “Đủ rồi! Những thứ mấy người nói tôi đều biết, bây giờ gia chủ không ở đây, ai có thể là đối thủ với chủ soái Hắc Long được chứ? Sao nào, các người có thể khiêu chiến với chủ soái Hắc Long không?”
“Chuyện này…”
Đám người đó không nói nữa.
Khiêu chiến với chủ soái Hắc Long khác nào tự tìm đường chết đâu?
Cho dù nhà họ Viên có mạnh thế nào, bây giờ gia chủ không ra mặt, bọn họ cũng không thể nào tranh đoạt với người của chiến khu được.
“Còn khoản đầu tư năm mươi tỷ đô la Mỹ, không có thì thôi”, trưởng đại lão lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, cuộc họp giải tán.
Viên Lãng cũng vừa nhận được thông báo của nhà họ Viên, rút khỏi Giang Bắc.
Sau khi nghe thấy quyết định này, Viên Lãng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là nhà họ Viên đã từ bỏ Giang Bắc!
Không thể tin được!
Uy lực của chủ soái Hắc Long này quả nhiên phi thường.
Đêm đó, Viên Lãng rời tỉnh Giang Bắc, hoàn toàn bỏ rơi nhà họ Quý.
Cùng lúc này, tại một phòng trà nào đó của tỉnh Giang Bắc.
Lúc này, toàn bộ quán trà đều được binh lính vũ trang đặc biệt canh giữ, lính canh chặt đến mức ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.
Trong phòng trà, Tiêu Chính Văn ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên đang nhấp ngụm trà.
“Vua Bắc Lương, lần này tôi giúp cậu vì cậu đã cứu mạng tôi ba năm trước. Bây giờ ân tình này đã trả rồi, hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa”.
Người đàn ông này có dáng người cao lớn và cứng cáp, ánh mắt sắc bén, tác phong đều mang theo sự uy nghiêm của một vị thống soái.
Ông ta chính là chủ soái Hắc Long của chiến khu Nam Lĩnh ngày nay!
Tiêu Chính Văn cười nhạt, đáp: “Hắc Long, lâu rồi mới gặp mà vừa gặp đã như vậy là sao?”
Hắc Long cười lạnh, nói: “Giữa chúng ta chỉ có chuyện công thôi, mặc dù tôi không biết vì sao cậu lại muốn nhắm vào nhà họ Viên, nhưng bây giờ nhà bọn họ đã rút khỏi Giang Bắc, cậu cũng nên hài lòng rồi chứ?’
Tiêu Chính Văn nhún vai, lắc đầu nói: “Không hề, mục tiêu của tôi còn xa hơn việc khiến nhà họ Viên rút khỏi Giang Bắc nhiều”.
Nghe thấy vậy, Hắc Long cau mày, lạnh lùng nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Tiêu diệt nhà họ Viên!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, luồng sát khí lạnh lẽo ngút trời lập tức dâng trào.