Nói xong, một tên đệ tử nhà họ Khổng cảnh giới Nhân Vương cấp hai nở nụ cười hung các, giơ tay hung hăng tát vào mặt Lý Bạch!
“Cái tát của anh hơi quá đáng đấy. Dù sao người ta cũng là Thi Tiên Thái Bạch, còn là kiếm tiên nổi tiếng trong giới võ đạo, sao anh có thể tát vào mặt người ta chứ!”
Một vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Lý Bạch, cười chế nhạo.
“Kiếm tiên?”
Một trong những cao thủ Nhân Hoàng cùng thời với Lý Bạch, lạnh lùng nhìn Lý Bạch, nói với vẻ mặt khinh thường: “Tiên kiếm trước kia quả thực nổi tiếng khắp thiên hạ!”
“Đáng tiếc, chỉ cần đứng sai đội thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp!”
“Người phụ nữ chết tiệt này đã phá hỏng con đường cầm quyền của sĩ phu nhà tôi, vì đám dân chúng như lũ kiến kia mà không màng đến thể diện của sĩ phu nhà tôi, phá hủy miếu Khổng, đàn áp các đệ tử Thánh Khổng, bà ta thật đáng chết!”
Sự căm ghét trên gương mặt của đám cao thủ Nhân Hoàng càng thêm sâu đậm.
Gia tộc của hắn bị Nữ Đế chính tay tiêu diệt. Lúc đó, hắn chỉ là cưỡng đoạt vợ của một người nông dân. Chuyện nhỏ này chẳng có gì đáng kể lúc Thái Tông còn tại vị.
Nhưng Nữ Đế lại dám hạ lệnh cho hắn lập tức thả người, còn phải đền cho gia đình kia một trăm lạng bạc, đây là một trò đùa!
Trong cơn giận dữ, người nhà hắn đã giết sạch gia đình nông dân kia. Vậy mà Nữ Đế lại dám bắt cả gia tộc hắn lấy mạng đền mạng.
Bây giờ Nữ Đế đã chết, chỉ còn lại ngôi ngộ này, nhưng hắn vẫn sống khỏe mạnh.
Đây gọi là vật đổi sao dời, hôm nay chính là ngày báo thù cho gia tộc hắn!
“Rắc!”
Hai chân của Lý Bạch bị vị cao thủ Nhân Hoàng kia đánh gãy, máu tươi không ngừng phun ra.
“Hừ! Kiếm tiên, ông đánh tôi đi! Sao chân ông lại gãy rồi?”
Lý Bạch đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn vị cao thủ Nhân Hoàng kia.
Nếu không phải ông ta bị giam cầm trong uy lực của Thượng Quan Vô Kỵ và Vu Khiêm thì đám người này có thể đấu lại nổi ông ta sao?
Nhưng lúc này, ông ta chỉ có thể mặc cho lũ ác ma này khinh thường, chà đạp nhân phẩm của mình, không có cách nào đánh trả!
Nhìn đám người xông tới chỗ tượng đài Nữ Đế, Lý Bạch giận dữ gầm lên một cách bi thương.
“Các người dừng tay!”
“Là con cháu của Hoa Quốc, sao các người có thể giẫm đạp lên lăng mộ của Nữ Đế! Đó là điều mà đám súc sinh Âu Lục luôn muốn làm nhưng không thể! Các người… các người đều tự nhận mình là người đọc sách mà!”
Vu Khiêm thấy vậy cười lớn.
“Người đọc sách? Ông biết vì sao phải đọc sách không?”, Vu Khiêm chắp tay sau lưng, đi tới gần Lý Bạch, một tay vỗ nhẹ lên vai Lý Bạch nói.
“Tất nhiên… tất nhiên là vì nước nhà hưng thịnh!”
Cả đời Lý Bạch luôn hướng tới mục tiêu này, từ trước đến nay chưa bao giờ dám quên bổn phận mình là người dân Hoa Quốc.
“Thật nực cười! Chẳng trách cả đời này ông không có nổi một chức quan! Ha ha ha!”
“Hôm nay, tôi sẽ dạy ông thế nào là người đọc sách!”
“Đọc sách chỉ để biết luật, còn biết luật chỉ để giữ gìn phú quý! Luật của Đại Minh thế nào? Muốn Quý Trụ Giang Nam chúng tôi nộp thuế cho nhà họ Chu các ông sao? Đúng là nằm mơ! Tôi chỉ là một nhân viên văn thư, vì vậy Quý Trụ không phải trả một xu thuế nào cả!”
“Kết quả thì sao? Cho dù tôi xúi giục quân biến giới giết Chu Kỳ Trấn, gây loạn cung đình, thì sứ giả nào dám không nói tốt về tôi? Đây chính là đọc sách vì lưu danh thanh sử, đọc sách vì sự giàu có của đất nước!”
“Bây giờ ông thử nói lại xem, ông có phải người đọc sách không?”
Lý Bạch nghe Vu Khiêm nói vậy, tức giận mắng chửi: “Vô liêm sỉ!”
“Ha ha ha! Thánh Khổng có câu, trốn vì người khôn, trốn vì kẻ quyền thế, trốn vì người giàu! Biết trốn cái gì không? Chỉ vì tội ác mà thôi! Ý nói môn sinh Khổng Thị nên theo đuổi quyền thế trong thiên hạ, lấy quyền thế áp đảo lũ kiến trong thiên hạ!”