Nếu đổi lại ngày thường thì đừng nói là đám người Mayer, dù có là quan chức cao cấp của các nước nhỏ ở Phi Lục thì La Quốc Hoa cũng xem thường.
Dù sao thân phận của ông ta cũng là một đặc công siêu cấp.
Hơn nữa còn là thành viên của tổ chức ám sát.
Liên kết các tầng quan hệ lại thì cũng cao hơn Mayer rất nhiều.
Nhưng lần này đến Carlo lại là trường hợp ngoại lệ.
Xét cho cùng họ cũng cần giấy thông hành đặc biệt của Mayer.
“Ông Mayer, những người này đều là bạn của tôi”.
La Quốc Hoa lại giới thiệu với Mayer lần nữa.
Mayer chỉ khẽ gật đầu qua loa, thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy.
Những người khác cũng đồng loạt đứng lên ra hiệu với Mayer.
Chỉ có một mình Tiêu Chính Văn vẫn ngồi yên tại chỗ, thậm chí cũng chẳng thèm dịch mông.
Thấy Tiêu Chính Văn vẫn ngồi đó không hề động đậy, La Quốc Hoa không khỏi nhíu mày.
Mặc dù Tiêu Chính Văn từng là vua Bắc Lương, nhưng đó cũng chỉ là đã từng, bây giờ khôi phục lại chức vị nhưng không có thực quyền, đến Phi Lục còn dám ngông nghênh như thế à?
La Quốc Hoa đã sống ở Phi Lục gần ba mươi năm, chưa kể đến các mối quan hệ thì ông ta cũng quen biết không ít người ngang hàng với Mayer.
Ngay cả ông ta cũng phải đối xử nhã nhặn với Mayer, thế mà Tiêu Chính Văn lại dám vênh váo?
Nếu Tiêu Chính Văn là tổng chỉ huy lần này thì La Quốc Hoa cũng không có ý kiến gì.
Nhưng vấn đề là theo ý của Tần Vũ thì ông ta chỉ phối hợp với Tiêu Chính Văn mà thôi.
Nói cách khác ông ta và Tiêu Chính Văn không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới mà là mối quan hệ bình đẳng.
Thế nên dù Tiêu Chính Văn có ra vẻ tự cao tự đại cũng không nên ra vẻ ở đây.
Dù tính tình có nóng nảy cũng không thể nổi giận ở đây.
Làm người mà không hiểu đạo lý biết co biết duỗi à?
Có thể lấy được giấy thông hành tùy ý ra vào kim tự tháp hay không còn phải dựa vào một câu của Mayer.
Hơn nữa nếu chọc giận Mayer, người ta điều động cả một đội quân đến thì rắc rối lớn.