Chương 180: Anh là vua Bắc Lương thật sao?
Ánh mắt Khương Vy Nhan đầy vẻ sợ hãi sau khi thoát nạn, nhìn Tiêu Chính Văn, nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này!
Hôm nay, Tiêu Chính Văn đã khiến cô bất ngờ quá đỗi!
Đến hiện giờ Khương Vy Nhan vẫn không rõ rốt cuộc Tiêu Chính Văn là ai?
Cô có quá nhiều câu hỏi và thắc mắc, muốn đích thân hỏi Tiêu Chính Văn!
Nhưng hiện giờ không phải lúc.
Cô quay đầu, nhìn Ninh Kỳ Nhi đang quỳ trước mặt mình dập đầu xin lỗi, trong lòng vô cùng thất vọng.
Tình nghĩa chị em?
Đã tan nát rồi còn đâu!
Hiện giờ cô không muốn thấy, cũng không muốn nghe bất cứ âm thanh nào của Ninh Kỳ Nhi.
Khương Vy Nhan mệt mỏi nói: “Ninh Kỳ Nhi, tôi chưa bao giờ coi cô là kẻ địch, từ trước đến giờ, tôi luôn coi cô là người bạn tốt nhất của tôi, là người bạn thân thiết nhất. Thậm chí, chuyện năm năm trước, tôi chẳng trách gì cô cả, tôi vẫn không tin là cô làm chuyện đó. Nhưng mấy hôm nay tôi mới biết mình đã ngu ngốc biết bao… Tình chị em của chúng ta đã kết thúc hoàn toàn khi cô định cho người giết chết con gái tôi! Ninh Kỳ Nhi, hiện giờ đối với tôi, cô chỉ là kẻ thù! Tôi muốn cô phải trả giá vì tất cả những gì cô đã làm”.
Ầm!
Khương Vy Nhan nói xong, cả người Ninh Kỳ Nhi run lên, cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn Khương Vy Nhan trước mặt.
“Đừng đừng đừng! Vy Nhan, đừng mà, tôi biết sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, xin cô hãy tha cho tôi lần này, sau này tôi không dám nữa… Xin cô hãy thả anh tôi, tha cho nhà họ Ninh, tôi sẽ đồng ý bất cứ điều kiện nào…”
Ninh Kỳ Nhi sợ hãi, sợ hãi thực sự!
Cô ta không ngừng dập đầu xuống đất, trán toàn là máu tươi.
Cô ta không ngờ đêm nay lại thành thế này…
Nhưng ngay sau đó, Na Na đột nhiên ho dữ dội, Khương Vy Nhan vô cùng lo lắng, cô sờ gò má Na Na, nước mắt giàn giụa hét lên: “Tiêu Chính Văn, Na Na sốt rồi, mau đưa con bé đến bệnh viện thôi!”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn cũng lo lắng, nhanh chóng bảo mấy lính đưa Khương Vy Nhan và Na Na rời đi.
Anh đứng ở cửa xe, ôm chặt lấy hai má Khương Vy Nhan, sau đó cúi người, hôn mạnh lên trán cô, nói: “Anh còn việc phải giải quyết, lát nữa anh sẽ đến bệnh viện với mẹ con em”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người định đi, nhưng Khương Vy Nhan kéo lấy cánh tay anh, nước mắt như mưa, nói: “Tiêu Chính Văn, những người khác trong nhà họ Ninh không có tội, hy vọng anh có thể tha cho họ…”
Khương Vy Nhan đúng là quá lương thiện.
Tiêu Chính Văn nhìn Khương Vy Nhan và Na Na trong lòng cô, nói: “Anh biết rồi”.
Nói xong, anh xoay người, sát khí trên người ngùn ngụt, quay trở lại sơn trang nhà họ Ninh, đến trước mặt đám người Ninh Kỳ Nhi đang quỳ dưới đất.
“Tiêu Chính Văn! Tiêu Chính Văn… Cầu xin anh hãy thả em đi, chúng ta đã từng yêu nhau mặn nồng như vậy cơ mà, em xin anh…”, Ninh Kỳ Nhi quỳ trước mặt Tiêu Chính Văn, vẻ mặt sợ hãi, túm chặt lấy quần anh.
Tiêu Chính Văn nhìn Ninh Kỳ Nhi quỳ trước mặt mình, ánh mắt như muốn giết người, khiến cô ta sợ đến mức run lẩy bẩy.
“Ninh Kỳ Nhi! Tôi đã từng nói, tôi muốn cô phải trả giá vì những hành động tối nay! Tôi muốn nhà họ Ninh phải trả giá!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Câu nói này khiến Ninh Kỳ Nhi hồn vía lên mây!
“Anh… Anh muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, tôi là thiên kim của nhà họ Ninh, anh tôi là thiếu tá, còn anh chẳng là gì cả, anh không thể giết tôi được… Không thể!”, Ninh Kỳ Nhi gào lên, cả người cô ta run lên vì sợ.
Nhưng!
Tiêu Chính Văn bước lên một bước, chỉ Ninh Dương đang bị đè xuống đất, tứ chi tàn phế, hét lên với Ninh Kỳ Nhi: “Anh cô hiện giờ đã bị bắt rồi! Cô còn gì để dựa dẫm nữa nào? Năm năm trước, những gì cô gây ra cho nhà họ Tiêu, cả đời này tôi cũng không thể quên được! Bố mẹ tôi chết là vì cô, vì nhà họ Ninh! Ninh Kỳ Nhi, cô nghĩ một cái mạng của cô đủ để bồi thường cho cả nhà họ Tiêu sao?”
Ninh Kỳ Nhi hoảng hốt, nhìn Tiêu Chính Văn đang tỏa ra sát khí, cô ta không biết nên làm sao.
“Không, chuyện năm năm trước không phải do tôi làm, là bọn họ, là bọn họ bảo tôi làm! Là bốn đại gia tộc bảo tôi làm!”, Ninh Kỳ Nhi hét lên như điên, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
“Vậy cô nói cho tôi biết bọn họ là ai, bốn đại gia tộc nào?”, Tiêu Chính Văn ép hỏi.
Mấy năm nay, Tiêu Chính Văn cũng ngầm huy động tất cả các mối quan hệ để điều tra tin tức và thông tin của bốn đại gia tộc, nhưng nhận được rất ít tin tức.
Trong nước có rất ít thông tin về bốn đại gia tộc này.
Vậy thì chỉ có một giải thích, đó là những gia tộc lánh đời.
Chỉ có những gia tộc như thế mới có thực lực lớn đến như vậy, mới có thể làm việc một cách im hơi lặng tiếng, không để lại quá nhiều thông tin như vậy.
Cũng giống như gia tộc Rothschild, gia tộc giàu có nhất trong miệng tất cả mọi người.
Những thông tin về gia tộc Rothschild được lưu truyền trên thế giới vô cùng ít ỏi.
Nhưng Tiêu Chính Văn hoàn toàn không hiểu tại sao nhà họ Tiêu ở Tu Hà lại bị mấy gia tộc lánh đời để mắt đến.
Ninh Kỳ Nhi thấy Tiêu Chính Văn ép hỏi cũng tỏ vẻ hoảng loạn, dường như cô ta nhớ ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, run như cầy sấy nói: “Tôi… tôi cũng không biết, lúc đó, chỉ có một… một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đến tìm tôi, dùng cả nhà họ Ninh để uy hiếp tôi, lại lấy điều kiện hấp dẫn để dụ tôi, để tôi phản bội anh, hãm hại cả nhà họ Tiêu… Tiêu Chính Văn, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý… Tôi cũng không muốn thế mà, cầu xin anh hãy tha cho tôi, thả anh tôi ra, tha cho nhà họ Ninh…”
Bốp bốp bốp!
Nói xong, Ninh Kỳ Nhi dập đầu như giã tỏi, khóc nức nở.
Tiêu Chính Văn nhìn mọi thứ trước mắt, hít sâu một hơi, quát lên với Vương Truyền Minh ở phía sau: “Thượng tướng Vương! Đây là chuyện của chiến khu Đông Nguyên ông, Ninh Dương giao cho ông đấy!”
“Thiếu tá Hàn Lợi Dân, tất cả mọi thứ của nhà họ Ninh ở Tu Hà sẽ biến mất hoàn toàn trong đêm nay! Đuổi tất cả người nhà họ Ninh ra khỏi Tu Hà! Vĩnh viễn không được đặt chân đến Tu Hà nửa bước! Ninh Kỳ Nhi… tù chung thân!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi trang viên nhà họ Ninh!
Người nhà họ Ninh ở phía sau khóc ầm lên!
Ninh Kỳ Nhi quỳ dưới đất, cả người mềm nhũn!
Tù chung thân…
Cô ta nhìn bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, cố gắng bò qua đó, không ngừng lớn tiếng cầu xin, nhưng vô ích!
Đêm nay, nhà họ Ninh đã bị xóa sổ hoàn toàn!
Còn Tiêu Chính Văn lúc này đã rời khỏi trang viên nhà họ Ninh, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Các con đường xung quanh bệnh viện đã bị binh lính mặc quân phục xanh lá cây đậm canh phòng nghiêm ngặt.
Các lối ra vào bệnh viện cũng đầy xe tuần tra nhấp nháy còi báo động, cùng với lính tuần đứng gác.
Tiêu Chính Văn chạy vào bệnh viện, khi anh đẩy cửa phòng bệnh, liền nhìn thấy Khương Vy Nhan mặc áo bệnh nhân màu hồng, ngồi trên giường.
“Vy Nhan, em không sao chứ?”
Tiêu Chính Văn bước lên, lo lắng nắm lấy bàn tay Khương Vy Nhan, đôi tay cô lúc này quấn đầy băng.
Khương Vy Nhan quay mặt lại, vành mắt cô đỏ hoe, nhìn Tiêu Chính Văn, mở miệng hỏi: “Tiêu Chính Văn, anh nói thật cho em biết, có phải anh giấu em chuyện gì không? Những binh lính tối nay là sao? Tại sao thiếu tá Hàn Lợi Dân lại nghe lời anh? Tại sao thượng tướng Vương Truyền Minh lại khách sáo với anh như vậy? Anh thực sự… thực sự là chủ soái Bắc Lương sao?”