Rất nhiều kẻ giàu có cũng đồng loạt đổ dồn ánh mặt nể sợ về phía Tiêu Chính Văn, bọn họ đương nhiên sẽ không vì Đông Phương Tuyết Ngưng mà đố kỵ với Tiêu Chính Văn.
Mà đó là sự kính nể phát ra từ trong nội tâm đối với Tiêu Chính Văn!
Hai người đi tới trước cửa một cửa hàng bán hoa quả ở góc đường, mẫu bánh ngọt hoa quả mà cửa hàng hoa quả này mới ra mắt gần đây bán rất chạy, trước cửa đã có hàng dài người đứng xếp hàng từ lâu.
“Anh Tiêu, tôi muốn mua một cái bánh ngọt hoa quả mang về cho cháu gái ăn, anh sẽ không phản đối chứ?”, Đông Phương Tuyết Ngưng trước giờ luôn chẳng có hứng thú gì với đồ ngọt!
Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hiện tại con gái lớn của Tiêu Chính Văn sắp sửa lên tiểu học rồi thì mới nhanh chí nghĩ tới một cách rất hay để kéo gần mối quan hệ với Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thế nhưng khi anh quay đầu liếc nhìn hàng dài người kia thì cười khổ nói: “E rằng chúng ta ít nhất cũng phải xếp hàng nửa tiếng!”
“Sao vậy, vua Bắc Lương mua đồ mà cũng phải xếp hàng à?”, Đông Phương Tuyết Ngưng che miệng cười nói.
Thế nhưng trong lòng lại đang thầm khâm phục Tiêu Chính Văn!
Nếu như đổi lại là Đông Phương Tuyết Ngưng của năm xưa, thân là con gái lớn của một trong số bốn gia tộc lớn thì không đời nào có chuyện phải tuân thủ quy tắc giống như những người dân bình thường này!
Cảm giác ưu việt sinh ra đã có này khiến cho tất cả con cháu của mấy gia tộc lớn có một loại bản năng coi đặc quyền trở thành thứ kéo xa khoảng cách với người bình thường!
Tiêu Chính Văn giờ có thể nói là nhân vật dưới một người nhưng trên cả vạn người tại Hoa Quốc, nhưng anh trước sau vẫn như thế, thật sự quá là đáng quý!
“Chỉ là xếp hàng mà thôi, thời gian của nhân dân cũng rất đáng quý, chúng ta qua đó đi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn sải bước tiến về phía cuối hàng.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn và Đông Phương Tuyết Ngưng cùng nhau đứng xếp hàng, không ít người rút điện thoại ra điên cuồng chụp ảnh Tiêu Chính Văn.
Phải biết rằng bản thân đang cùng xếp hàng mua bánh ngọt với vua Bắc Lương đấy, chỉ cần đăng bức ảnh này lên mạng thôi đã đủ để khoe khoang lấy vài năm rồi!
“Chị dâu nhìn thấy những bức ảnh này sẽ không nghĩ nhiều đấy chứ?”, Đông Phương Tuyết Ngưng quay đầu liếc nhìn Tiêu Chính Văn một cái, hỏi đầy thâm ý.
“Đương nhiên là không rồi, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch, chỉ là kết giao bạn bè, có gì mà phải nghĩ nhiều cơ chứ!”, Tiêu Chính Văn bình thản nói.
Không làm chuyện hổ thẹn với lòng thì không sợ ma tìm tới cửa, anh chẳng buồn quan tâm người khác nghĩ thế nào, chỉ cần bản thân không thấy hổ thẹn với lòng mình là được rồi!
Mà vào khoảnh khắc ông chủ của cửa hàng bánh ngọt này nhìn thấy Tiêu Chính Văn, thoạt tiên hơi ngẩn ra, sau đó cả người đều không tự chủ được mà run lên.
“Mau…mau lên một chút! Mở thêm một cửa sổ bán nữa ở bên kia, mau!”
Ông chủ không chỉ kích động mà còn cảm động tới độ nước mắt lưng tròng, vua Bắc Lương rõ ràng quá gần dân rồi, nếu như để cho vua Bắc Lương trăm công nghìn việc phải đứng xếp hàng mười mấy phút thì trách nhiệm này ông ta gánh không nổi!