Con dao quân đội năm cạnh đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Sau đó cắm thẳng xuống đất từ trán Trương Nguyệt Đông.
“Phụt!”
Thi thể Trương Nguyệt Đông ngã ngược xuống đất, đến khi chết hắn vẫn trợn to hai mắt.
“Anh Tiêu!”
Lúc này Đàm Hiểu Vân cũng chạy từ khách sạn ra, nhìn thấy thi thể trên mặt đất cũng khiếp sợ.
Cô ta vội lùi về sau mấy bước, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, chuyện này…”
“Không liên quan gì đến cô, về đi, đừng tự tìm đến cái chết nữa, tên này đã chết thay cô rồi”.
Tiêu Chính Văn bình thản nói.
“Anh Tiêu, tôi… tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Lúc này Đàm Hiểu Vân thật sự không biết nên thể hiện sự biết ơn của mình với Tiêu Chính Văn như thế nào.
Nếu không có Tiêu Chính Văn thì hiện giờ cô ấy đã chết rồi, có thể là ngay cả nhà họ Đàm đã không còn tồn tại nữa.
“Không cần cảm ơn, cô về đi!”
Tiêu Chính Văn khẽ vỗ vai Đàm Hiểu Vân nói.
Đúng lúc này vài chiếc xe thương mại màu đen chạy như bay đến, vừa đến gần một ông lão đã nhảy xuống xe, sải bước nhanh chân đi đến trước mặt Trương Nguyệt Đông.
“Cậu… cậu chủ Trương?”
Ông lão hoảng sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Tiêu… Tiêu Chính Văn, lần này cậu gây ra họa lớn rồi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng đánh giá ông lão trước mặt, nói: “Tiêu Chính Văn tôi không biết đã gây nên hoạ gì, tên Trương Nguyệt Đông này giả mạo tôi đi làm việc xấu khắp nơi, rốt cuộc hắn có âm mưu gì?”
“Mặc dù Tiêu Chính Văn tôi cũng chẳng phải nhân vật lớn gì, thế nhưng cũng là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, hắn đã phạm phải tội khinh nhờn vương pháp, theo luật thì phải giết hết cả nhà! Tôi chỉ giết một mình hắn là đã nương tay lắm rồi!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn chẳng buồn quay đầu lại, phất tay áo bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa dần của Tiêu Chính Văn, ông lão siết chặt nắm đấm kêu lên răng rắc!
Ngay cả Trương Nguyệt Đông cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, cụ ta mà xông lên thì chẳng khác gì nộp mạng!