“Thời Anh chết thật thê thảm, bị tên nhãi kia biến thành sương máu, ngay cả thi thể cũng không còn. Bây giờ cũng chỉ có thể lập đài tưởng niệm mà thôi”.
Nghe người đứng đầu nhà họ Phương nói vậy, những người khác trong nhà họ Phương lập tức bật khóc nức nở.
Trong thành Đại Phong, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng phải nể mặt nhà họ Phương, nhưng Lưu Bá Ôn lại là một ngoại lệ.
Người này không chỉ có quan hệ rộng rãi, mà còn có thân phận ở vùng ngoài lãnh thổ, khác với Viên Thiên Canh, phía sau ông ta còn có sự hậu thuẫn của nhà họ Chu, chắc chắn không thể động vào dễ dàng.
Mà tin tức Phương Thời Anh bị giết đã lan truyền khắp thành Đại Phong. Mặc dù chuyện này chỉ là trận đấu giữa thế hệ trẻ, nhưng nhà họ Phương vô cùng mất mặt vì chuyện này.
Nếu không lấy lại được thể diện thì sau nào còn có ai nể mặt nhà họ Phương nữa?
“Cụ tổ, tên nhãi đó còn dám nói những lời lẽ ngông cuồng, yêu cầu Thời Anh quay về nhà họ Phương gọi người đến, cậu ta có thể đón tiếp nhà họ Phương bất cứ lúc còn. Cậu ta còn nói, nếu nhà họ Phương không xin lỗi cậu ta thì sẽ xóa sổ nhà họ Phương chúng ta khỏi thành Đại Phong!”
Một trưởng bối khác trong nhà họ Phương cũng kêu gào nhờ sự giúp đỡ.
“Haiz, nếu không báo thù, sau này nhà họ Phương chúng ta khó mà có chỗ đứng trong thành Đại Phong! Chuyện này…”
Người đứng đầu nhà họ Phương cũng nói với giọng phẫn uất.
“Được rồi!”
Trong sơn động, đột nhiên truyền ra một giọng nói già nua uy nghiêm: “Ngày mai tôi sẽ xuất quan, đi đòi lại công lý cho nhà họ Phương chúng ta!”
Nghe vậy, trong lòng đám người nhà họ Phương đều nhen nhóm một tia hy vọng.
“Cụ tổ, nhưng theo tôi biết, tên này có quan hệ với Tần Lương Ngọc và Lưu Bá Ôn, nhà họ Phương chúng ta chỉ có một mình, tôi sợ…”, người đứng đầu nhà họ Phương lo lắng nói.
Nếu chỉ có Tần Lương Ngọc hoặc Lưu Bá Ôn giúp đỡ Tiêu Chính Văn thì cụ tổ nhà họ Phương đương nhiên có thể giải quyết chuyện này, nhưng nếu đồng thời đối mặt với cả hai thế lực thì e rằng một mình cụ tổ quá đơn độc.
“Không cần lo!”
“Tần Lương Ngọc chẳng qua chỉ là phụ nữ mà thôi, có gì đáng nói đến chứ! Ngày tôi xuống núi, sẽ là ngày chết của tên nhãi kia!”, giọng nói của cụ tổ nhà họ Phương lại vang lên.
Nghe vậy, đám người nhà họ Phương đều sững sờ, đây là lần đầu tiên cụ tổ nhà họ Phương nói ra lời như vậy.
Trước đây, cho dù có chút xích mích với Nguyệt Hoa Các, cụ tổ nhà họ Phương đều nhượng bộ. Lẽ nào thành Đại Phong này sắp thay đổi rồi sao?
“Cụ tổ, ý của ông là…”
“Hừ, tuổi thọ của Tần Lương Ngọc không còn nhiều nữa. Bà ta đã tiêu tốn rất nhiều chân khí và thọ nguyên ở núi Thái Thương, đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên không có gì đáng ngại!”
“Còn về phần tên nhãi kia, tôi có thể giết cậu ta bất cứ lúc nào!”
Nghe vậy, đám người nhà họ Phương lộ ra vẻ vui mừng. Lúc cụ tổ xuất quan, cũng là lúc nhà họ Phương uy danh khắp thành Đại Phong.
Đến lúc đó, Tiêu Chính Văn sẽ không phải là người duy nhất bị xử lý, mà ngay cả mối thù giữa nhà họ Phương và Nguyệt Hoa Các cũng sẽ được giải quyết.