Câu nói này như sét đánh ngang tai, khiến người có mặt ở sảnh lớn biệt thự nhà họ Hồng đều chấn động.
Hơi thở mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy cả sảnh lớn.
Sau đó mọi người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, đi đôi giày chiến đấu, trên vai là quốc huy sáng rực của Hoa Quốc, sắc mặt anh lạnh băng, ánh mắt như Tu La bước từ cửa chính vào.
Đằng sau chỉ có một người đi theo.
Sắc mặt Hồng Vũ Triết, ông ba, ông năm và ông sáu nhà họ Hồng đều xám xịt, cau mày nhìn người đàn ông vừa bước vào.
Khí thế mạnh mẽ quá!
Cảm giác áp bức quá khủng khiếp!
Ông ba, ông năm và ông sáu nhà họ Hồng là nhân vật kiệt xuất của mười bốn thành phố vùng Trung Tây ở Hoa Quốc nên dĩ nhiên có thực lực không hề thấp.
Ba người này đều đã đạt đến cảnh giới võ đạo đỉnh cao!
Cũng ngang ngửa với thực lực quân vương địa cấp ba sao trong hệ thống quân đội.
Nhưng vào lúc này ba người họ đều cảm nhận được khí thế và cảm giác áp bức trên người người đàn ông vừa bước vào này.
Áp lực đến từ tinh thần này khiến ba người tạm thất thần, đầu óc trống rỗng.
Đến khi họ hoàn hồn lại thì Tiêu Chính Văn đã đi vào sảnh lớn, hai tay chắp sau lưng, sự lạnh lẽo thấu xương toát ra từ giữa hàng mày, ánh mắt lướt nhìn đám người.
“Cậu là ai? Ai cho cậu tự tiện xông vào đây? Quản gia, quản gia! Gọi người đuổi cậu ta ra ngoài!”
Hồng Vũ Triết lập tức phản ứng lại tức giận đứng dậy chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên.
Thế nhưng.
Tiêu Chính Văn vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn Hồng Vũ Triết, lạnh nhạt nói: “Tôi chính là vua Bắc Lương! Sao vậy? Lẽ nào gia chủ nhà họ Hồng không biết tôi đến à?”
Vua… vua Bắc Lương?
Cậu ta chính là vua Bắc Lương sao?
Hồng Vũ Triết rùng mình, nhíu chặt mày, đôi mắt lén liếc nhìn ba người em trai của mình.
Ông ba, ông năm và ông sáu nhà họ Hồng cũng mau chóng đứng dậy, sắc mặt u ám nhìn Tiêu Chính Văn đứng trong sảnh lớn.
Ông sáu nhà họ Hồng chắp tay cười nói: “Hóa ra là vua Bắc Lương, thất lễ rồi”.
Hừ!
Tiêu Chính Văn bực bội hừ một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy là ông nói muốn xưng vương khác họ ở Hoa Quốc à?”
Câu nói này ngập tràn sát khí.
Cảm giác áp bức cực lớn bỗng bao quanh lấy ông sáu nhà họ Hồng như sóng triều dâng cuồn cuộn.
Ông sáu nhà họ Hồng không chịu nổi phải lùi về sau hai bước, ngồi bệt xuống chiếc ghế đằng sau.
Cùng lúc đó trán ông ta cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khủng khiếp thật!
Sát khí đáng sợ quá!
Sắc mặt ông sáu nhà họ Hồng đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, nở nụ cười cắn răng chống lại sát khí trên người Tiêu Chính Văn. Ông ta đứng dậy nói: “Vua Bắc Lương, cậu hiểu lầm rồi, lúc nãy chỉ là tôi lỡ lời, mong vua Bắc Lương đừng để tâm”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn ông sáu nhà họ Hồng, nếu không phải anh đã kìm nén khí thế lại thì đối phương không đứng lên nổi đâu.
Lúc này anh nói: “Hôm nay tôi đến đây vì có hai chuyện”.
“Thứ nhất, tôi đến vì vợ của tôi! Ai là người đứng sau chuyện này, tôi mong người đó chủ động nhận tội, tôi còn có thể tha cho người đó một mạng!”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Hồng Vũ Triết trở nên khó coi, lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương, cậu đang ỷ thế ép người sao? Cậu đừng quên nơi này là nhà họ Hồng ở Tây Kinh, không phải là Bắc Lương của cậu. Cậu còn chưa đủ tư cách để quát tháo ở đây đâu”.
Tiêu Chính Văn bật cười.
Sau đó nói: “Vậy à? Thế tôi muốn xem xem nhà họ Hồng ở Tây Kinh có bản lĩnh như thể nào để có thể đối phó với tôi”.
Dứt lời, không để Hồng Vũ Triết trả lời, Tiêu Chính Văn nói tiếp: “Chuyện thứ hai là tôi đến đây vì Tứ Đại Thiên Tử, bắt đầu từ hôm nay chính thức tước bỏ quyền tự do sử dụng vũ khí của nhà họ Hồng. Nếu các ông không phục thì có thể đến Long Kinh cáo trạng, nhưng trước lúc đó, tốt nhất các ông đừng chống đối, nếu không tám mươi nghìn quân của tôi sẽ giẫm nát cả nhà họ Hồng để nhà họ Hồng trở thành lịch sử của Tây Kinh!”
“Láo xược! Ngang ngược!”
“Lệnh của Thiên Tử đến!”
Sắc mặt Hồng Vũ Triết bỗng chốc khó coi, vẻ mặt hơi hoảng hốt nhìn mấy anh em của mình.
Vãi!
Không phải chứ…
Trùng hợp vậy à?
Trán Hồng Vũ Triết ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta chạy nhanh ra cửa đón một vị tướng quân mặc quân phục lúc này vừa bước vào.
Đằng sau tướng quân đó còn một đội cận vệ mười sáu người nữa, họ đều được trang bị đầy đủ vũ trang.
Lúc này tướng quân đó cầm chiếu chỉ của Thiên Tử bước vào, đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn cung kính chào, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Hồng Vũ Triết trước mặt rồi mở chiếu chỉ ra cao giọng đọc: “Nhà họ Hồng nghe lệnh, kể từ hôm nay chính thức hủy quyền tự do vũ khí của nhà họ Hồng. Những việc liên quan sau đó sẽ có chuyên gia xử lý, nhà họ Hồng chỉ cần giao nộp hết vũ khí là được. Nếu nhà họ Hồng không giao nộp vũ khí sẽ bị xét vào tội phản quốc”.
Dứt lời, tướng quân đó cất chiếu chỉ vào rồi nhìn bốn anh em Hồng Vũ Triết đã hoảng sợ nói: “Gia chủ nhà họ Hồng, ông đã nghe rõ ý của Thiên Tử chưa?”
Lúc này Hồng Vũ Triết rùng mình, giọng nói cũng hơi run, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh nói: “Đã rõ rồi…”
Tướng quân đó gật đầu nói: “Rõ rồi thì tốt”.
Anh ta quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, Thiên Tử có lệnh nhờ vua Bắc Lương thu hồi vũ khí nhà họ Hồng. Nếu nhà họ Hồng có bất kỳ hành động quá khích nào thì cứ giải quyết bằng súng!”
Tiêu Chính Văn khẽ cười, mắt nhìn về phía Hồng Vũ Triết giờ đã run rẩy cả người nói: “Gia chủ nhà họ Hồng, ông có ý kiến gì không?”
Ý kiến?
Hiện giờ Hồng Vũ Triết ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng có rồi này.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tự dưng Thiên Tử lại hủy đi quyền hạn của nhà họ Hồng?
Ông ta lau mồ hôi trên mặt, sắc mặt u ám nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, kế hoạch này hay lắm! Xem ra đêm nay chắc chắn nhà họ Hồng phải bị tổn thất rồi”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Chẳng qua mọi chuyện đều do các ông tự chuốc lấy thôi. Gia chủ Hồng, ai là hung thủ đứng đằng sau sai khiến mấy người kia bắt cóc vợ tôi, mong nhà họ Hồng giao người ra”.
“Là tôi thì sao nào? Vua Bắc Lương còn muốn xử bắn tôi ở đây à?”
Sắc mặt Hồng Vũ Triết hơi khó coi, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo nói: “Dù nhà họ Hồng tôi không có quyền hạn về vũ khí, nhưng nhà họ Hồng cũng là gia tộc đứng đầu khu vực vùng Trung Tây. Lúc này bên ngoài sơn trang nhà họ Hồng đã có gần bốn mươi nghìn người đứng đợi rồi, chỉ cần tôi nói một câu thì bốn mươi nghìn người này lập tức chạy vào sơn trang. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì tôi không biết đâu”.
Nghe ông ta nói vậy, Tiêu Chính Văn bỗng nhếch mép lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Gia chủ Hồng, ông đang đe dọa bản soái sao?”