Triệu Thị cũng thuộc một trong những lãnh đạo cấp cao của Đế Vương Các, đồng thời cũng là một thế lực lớn không thể xem thường trong chín hoàng tộc lớn, Bạch Chiến Sinh cũng rất kiêng dè trước Triệu Thị!
Vì vậy, khi Bạch Chiến Sinh đối diện với Triệu Khang cũng cảm thấy vô cùng áp lực!
“Hả? Tiêu Chính Văn lại dám tát vào mặt gia tộc Triệu Thị của tôi ư?” Triệu Khang vừa nói, một tia sắc lạnh lóe lên trong mắt hắn.
“Đúng vậy, mấy ngày trước, chưởng giáo Triệu đã bị tên họ Tiêu kia tát vào mặt, hơn nữa còn bắt phải quỳ xuống cầu xin tha thứ ở trước mặt mọi người nữa!”, Bạch Chiến Sinh vừa nói, vừa giậm chân đấm vào ngực mình, vẻ mặt thương tiếc thay cho Triệu Kế Hồng.
“Vậy sao ông không ra tay ngăn cản!” Triệu Khang không để ý tới Bạch Chiến Sinh, mà lạnh lùng hỏi lại một câu.
“Cái này…”
Bạch Chiến Sinh lau mồ hôi lạnh trên trán, đừng nói là ông ta, cho dù là đám người Thiên Hà Đạo Quân cũng không thể tiến lên ngăn cản, huống chi là ông ta?
“Ông đừng quên rằng, nhà họ Triệu cũng là một phần của Đế Vương Các, mà ông lại là người đại diện được Đế Vương Các phái trở về thế tục, sao có thể trơ mắt nhìn nhà họ Triệu chịu nỗi nhục lớn như vậy chứ!”
“Chẳng lẽ Bạch Chiến Sinh ông chỉ ăn không ngồi rồi thôi sao?”
Giọng nói của Triệu Khang càng lúc càng hung tợn, trong mắt hiện lên sát khí lạnh thấu xương!
“Tình hình lúc đó quá phức tạp, hơn nữa, không hiểu sao lại có thêm ba cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ở bên Tiêu Chính Văn, còn chuyện liên quan đến anh Triệu bị bắt phải quỳ xuống, là bởi vì tên họ Tiêu, gây tai họa ở phía Đông, hết lần này đến lần khác đắc tội với đám người Saga!”
“Bản thân hắn biết rõ không thắng nổi, nên mới trốn trong Tung Sơn, để anh Triệu phải gánh…gánh tai họa!”
“Đồ vô dụng!”
Không đợi Bạch Chiến Sinh có cơ hội nói tiếp, Triệu Khang bỗng vỗ bàn một cái, cắt ngang lời nói của Bạch Chiến Sinh.
“Cậu Triệu, tôi…”
“Câm miệng!”
“Gọi Triệu Kế Hồng và Tiêu Chính Văn đến gặp tôi ngay lập tức, hắn đã đánh Triệu Kế Hồng như thế nào, thì bây giờ phải đánh lại cho tôi như thế đấy!”
Triệu Khang tức giận lớn tiếng trách mắng.
Nghe thấy những lời này, Bạch Chiến Sinh hơi sững sờ, nhưng lại không khỏi cười thầm trong lòng!