Dù điện Thần Long gặp may mắn gì thì cuối cùng khí vận cũng rơi vào tay hai người họ.
Có thể nói đây là một bước đi tuyệt vời, một mũi tên trúng hai đích.
“Điện Thần Long”.
Hai người đồng thanh nói.
“Thật ra tôi nghĩ sáp nhập Bát Hiền Từ vào nước Tề, để Bát Hiền Từ chọn ra hai người thay thế hai người đến mới là kế sách tốt nhất”, Khổng Tích mỉm cười nói.
Nghe Khổng Tích nói thế, dù là Điền Văn hay Điền Khải, ánh mắt cũng lóe lên tia lạnh lùng.
Thật ra mặc dù nước Tề là đất nước nho giáo nhưng nho sinh lại không có địa vị cao ở nước Tề, dù sao nhà họ Điền chỉ lợi dụng tư tưởng ngu ngốc của Nho giáo để ràng buộc người dân, không có nghĩa là bản thân họ cũng ngu ngốc.
Nhưng Khổng Tích muốn sáp nhập Bát Hiền Từ vào nước Tề là có mục đích không tốt.
Trong Bát Hiền Từ đều là đám người chẳng ra sao, Điền Văn biết rõ hơn ai hết, đó chẳng khác gì đang cài đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.
Mà Khổng Tích cũng tính khá đúng, Điền Văn và Điền Khải không dám tham gia vào trận chiến khí vận sau khi Ngụy Võ Hầu chết nữa, lúc này mới đích thân đến nói làm khách.
Có thể nói quản lý cấp cao của nhà họ Khổng đã tính toán đâu ra đấy cả rồi.
Mượn tay Ngô Thiên Hoa để loại bỏ Điền Văn hoặc Điền Khải, làm giảm thực lực chung của nước Tề, sau đó lợi dụng tầm ảnh hưởng của Bát Hiền Từ, thu mua lòng người.
Nếu nhà họ Điền có thể thay thế nhà họ Khương thì nhà họ Khổng cũng có thể thay thế nhà họ Điền.
Đừng thấy Điền Văn và Điền Khải liên tục có mâu thuẫn riêng mà lầm, liên quan đến quốc vận nước Tề thì hai người sẽ lập tức trở thành một tấm sắt đồng lòng chống lại bên ngoài.
“Tiền bối, chuyện nước Tề không cần ông phải nhọc lòng tốn sức”, Điền Văn lạnh lùng nhìn Khổng Tích.
Thấy Điền Văn và Điền Khải đã có ý đuổi mình đi, Khổng Tích cười nói: “Haizz, thật ra tôi cũng có ý tốt thôi”.
“Nếu hai cậu không chịu nhận thì mặc kệ hai cậu vậy. Nhưng ngộ nhỡ hai cậu không còn đường lui nữa vẫn có thể suy xét đến những lời tôi vừa nói”.
“Nhà họ Khổng nhập vào nước Tề, mặc dù hai cậu mất đi vài danh phận nhưng ít nhất có thể bảo vệ tính mạng, chỉ cần nhà họ Khổng tôi muốn, dù Tử Dư không đồng ý, người khác cũng có thể bảo vệ cho hai cậu”.
Nói rồi Khổng Tích chắp tay lại với hai anh em, xoay người dẫn hai tiểu đồng lên xe.
“Lão già chết tiệt!”, Điền Văn nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng chửi.
Điền Khải cũng nheo mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Không thể để đám chó già nhà họ Khổng bày mưu tính kế được! Những chuyện này đều do Tần Lương Ngọc mà ra, cứ bắt bà ta dùng mạng đổi mạng!”
“Tiêu Chính Văn đã chết, bây giờ điện Thần Long chỉ còn lại Tần Lương Ngọc và Từ Huy Tổ còn có thể tham gia vào trận chiến. Cho dù Trần Huy Tổ và Viên Thiên Canh cùng tiến lên thì bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc yên ổn rút lui!”
Nói đến đây, Điền Khải và Điền Văn liếc nhìn nhau, sau đó tiến về phía Đế Khư với sự ngầm hiểu.
Nhưng lúc anh em Điền Văn đến cửa lần nữa, điện Thần Long không ai thèm quan tâm đến bọn họ, đừng nói là đón tiếp, mà ngay cả người ngăn cản cũng không có.
Chỉ có một binh lính Ngự Lâm đi thông báo khi nhìn thấy hai người họ.
Điền Văn giễu cợt: “Tiêu Chính Văn chết rồi mà bọn họ vẫn dám ngông cuồng như vậy!”
“Nếu Tiêu Chính Văn còn sống, người của Điện Thần Long coi thường bọn họ cũng là điều dễ hiểu. Dù sao thì Tiêu Chính Văn vẫn có thể ngang hàng với các cậu chủ ở khía cạnh nào đó.
Hơn nữa, nếu không phải năm người bọn họ hợp lực thì cũng không thể dồn Tiêu Chính Văn vào chỗ chết.