Một trong những tên lính canh hét lớn, giây tiếp theo, đầu của hắn cũng bị một viên đạn xuyên qua.
Bọn họ không biết viên đạn từ đâu bay tới, nhưng bọn họ biết đối phương là tay súng bắn tỉa vô cùng chuẩn xác, hoặc có thể là một nhóm xạ thủ bắn cực chuẩn.
Bởi vì bọn họ không biết đối phương có bao nhiêu người, xạ thủ bắn tỉa thông thường sau khi bắn phát thứ nhất thì phải nhắm lại để bắn phát thứ hai, giữa hai lần bắn sẽ có một khoảng thời gian giãn cách nhất định.
Nhưng những phát súng này lại không cho bọn họ thời gian để phản ứng.
Kỹ thuật bắn súng của đối phương vừa nhanh vừa chuẩn khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cho dù là bò xuống thì cũng không thể tránh khỏi việc bị đối phương bắn nổ đầu.
Có một số người đã tìm được nơi ẩn nấp sau gốc cây, nhưng lại bị bắn xuyên qua gốc cây và đầu.
Ngay sau đó có người chạy đến trước mặt Gerner, báo cáo về cuộc tấn công cho Gerner biết.
“Cái gì? Có người dám giết người của chúng ta sao? Thật to gan! Lệnh cho toàn bộ binh lính cầm khiên chống đạn tiến lên, tôi không tin hắn có thể chống lại được đội quân tinh nhuệ của chúng ta!”
Gerner đập bàn, ra lệnh cho tất cả binh lính tiến lên tấn công.
Đồng thời, Gerner cũng liên hệ với quân đoàn trưởng Master để báo cáo tình hình.
Sau khi nhận được tin tức, Master cũng đứng bật dậy.
Những vị tư lệnh khác lần lượt nhìn ông ta.
“Tôi đi vệ sinh một lát”.
Master cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi ra khỏi phòng họp, ông ta mới khẽ chạm vào tai nghe, nói: “Đối phương bắn người của chúng ta, đúng là gan to bằng trời, tuyệt đối không thể tha cho hắn! Huy động toàn bộ lực lượng đi quét sạch đối phương!”
Sau khi nói xong, Master ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh, chờ đợi tin tức tiếp theo từ bọn họ.
Lúc này, binh lính của đế quốc Phá Lan ở tuyến phòng ngự Tây Bắc đã cầm khiên chống đạn và vũ khí, bắt đầu lao về hướng Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Ngao, mỗi người cầm một khẩu súng bắn tỉa, ngồi trên cây, một súng một người, giống như thần chết, “gặt hái” mạng sống của bọn họ không thương tiếc.
Nhìn thấy đám người đang lao về phía mình, Tiêu Chính Văn đưa súng ra sau lưng, ra hiệu cho Long Nhất và Long Ngao, sau đó ba người nhanh chóng xử lý dấu vết, đồng thời để lại những manh mối giả.
Người của đế quốc Phá Lan đuổi đến dưới gốc cây, liền nhìn thấy ở đoạn đường phía trước bên trái, có một mảng lớn lá rụng, đó là kỹ thuật chống trinh sát dùng để chôn dấu chân.
Đội trưởng đưa tay ra gạt lá cây, liền phát hiện dấu chân hướng về phía trước bên trái.
Lúc bọn họ đi theo dấu chân về phía trước thì nhìn thấy đội tuần tra của Mễ Quốc cũng đang đi theo dấu chân.
“Sao các người lại ở đây?”
Đội trưởng của đội quân đế quốc Phá Lan cảnh giác chĩa súng vào đối phương.
Hắn biết rõ nơi này không phải là tuyến đường tuần tra của Mễ Quốc.
Nhưng người của đối phương lại tập trung ở đây, hơn nữa số lượng người của đội tuần tra cũng không ít.
Người của Mễ Quốc cũng sững sờ, không ngờ người của đế quốc Phá Lan lại đột nhiên cầm khiên chống đạn lao tới trước mặt bọn họ.
“Chúng tôi bị tấn công, vì vậy mới đến đây tuần tra”.
Quân tuần tra của Mễ Quốc nói.
“Các người bị tấn công ư? Tại sao chúng tôi chưa nhận được tin tức? Hơn nữa chúng tôi cũng bị tấn công!”
Đội trưởng của quân đế quốc Phá Lan hỏi.
Bởi vì nơi này rất gần với tuyến phòng ngự Tây Nam, nếu đối phương phát hiện ra dấu vết của vua Bắc Lương thì bọn họ đáng lẽ cũng nhận được tin tức.
Nhưng bọn họ lại không nhận được tin tức nào về vua Bắc Lương cả, ngược lại một số đồng đội còn bị giết.
“Cái gì? Làm sao chúng tôi biết được tại sao các người không nhận được tin tức chứ. Có thể là do micro của các người hoạt động không tốt hoặc tai nghe của chỉ huy các người có vấn đề!”