Chương 278: Ai dám thả người? (2)
Thấy sắc mặt Hứa Chí Toàn khó coi, Tào Lệ Lan lại càng vênh váo, chỉ vào mặt bọn họ chửi bới: “Thế nào? Chẳng phải bắt tôi xin lỗi sao? Bây giờ tôi sẽ xin lỗi cậu ta, các cậu có dám nhận không? Phì! Lại còn ra oai với bà đây, mấy cậu là cái thá gì chứ? Mau gọi cục trưởng của chi cục các cậu ra đây! Tôi muốn hỏi xem là ai dám bắt con trai tôi, còn vu oan cho con tôi nữa!”
Nhìn thái độ không coi ai ra gì của Tào Lệ Lan, và những lời khó nghe của mụ ta, Hứa Chí Toàn không nhịn được nữa.
Trong lòng anh ta bùng lên sự chính trực và lửa giận, lập tức quát: “Tập đoàn Đỗ Thị thì sao nào? Đây là đội thanh tra, bà dám đánh lính tuần, chúng tôi có quyền bắt bà! Ngoài ra, chúng tôi sẽ không thả Đỗ Hạo Hiên! Cục trưởng của chúng tôi cũng đang họp ở thành phố! Ở đây do tôi quyết định!”
Nghe thấy vậy!
Tào Lệ Lan tức phát điên, chỉ vào mặt Hứa Chí Toàn, vung tay định tát anh ta!
“Cậu… cậu… tôi tát chết cậu!”
Nhưng cái tát này bị Hứa Chí Toàn bắt được, anh ta lạnh lùng nói: “Ra tay với lính tuần, bây giờ tôi sẽ bắt bà!”
Mấy lính tuần lập tức xông lên!
Thấy tình hình không ổn, Đỗ Bá Đào ho mấy tiếng, đứng ra, nở nụ cười nhạt, nói với Hứa Chí Toàn: “Tôi xin lỗi, đội trưởng Hứa, vợ tôi giận quá mất khôn, tôi xin lỗi cậu và mọi người. Chúng tôi đến để bảo lãnh cho con trai”.
Đỗ Bá Đào tạo dựng hình tượng không tồi.
Dù gì xung quanh cũng toàn người dân, người ta bàn tán nghe không hay.
Hứa Chí Toàn nhìn Đỗ Bá Đào, đây là người có máu mặt ở tỉnh, nhất là khí chất của người bề trên khiến Hứa Chí Toàn không khỏi đối xử trịnh trọng.
Anh ta nói: “Chủ tịch Đỗ, con trai ông quả thực phạm tội cưỡng hiếp không thành, chúng tôi vẫn đang xử lý vụ án, không thể bảo lãnh được”.
Đỗ Bá Đào nghe thấy thế thì khẽ gật đầu, ông ta yên lặng một lát rồi nói: “Tôi gọi điện thoại cho tổng tư lệnh Hoàng nhé?”
Vừa nghe thấy thế, sắc mặt Hứa Chí Toàn và những lính tuần phía sau anh ta đều có vẻ rất khó coi.
Nếu chuyện này làm kinh động đến tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh thì bọn họ chắc chắn sẽ chẳng được lợi gì.
Thậm chí còn liên lụy đến cục trưởng và tổng tư lệnh Tống.
Nhưng cấp trên cũng có lệnh, bất cứ ai đến bảo lãnh cho Đỗ Hạo Hiên cũng không được thả.
“Chủ tịch Đỗ, tôi nói thật với ông vậy, chúng tôi cũng nhận được lệnh của cấp trên, không được thả Đỗ Hạo Hiên”.
Hứa Chí Toàn cắn răng nói, mồ hôi lạnh túa ra.
Bởi vì khí thế trên người Đỗ Bá Đào mang lại cảm giác quá bức ép.
Đỗ Bá Đào nghe thấy thế, hơi nhíu mày nói: “Ý đội trưởng Hứa là con trai tôi đã đắc tội người quyền quý của Tu Hà sao?”
Hứa Chí Toàn không nói gì.
Đỗ Bá Đào dường như hiểu ra điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho tổng tư lệnh Hoàng.
Ở đầu bên kia vang lên tiếng cười sang sảng: “Chủ tịch Đỗ? Có chuyện gì thế?”
Đỗ Bá Đào thản nhiên nói: “Tổng tư lệnh Hoàng, bây giờ tôi đang ở Tu Hà, con trai tôi vì phạm tội cưỡng hiếp không thành nên bị chi cục Tu Hà bắt rồi, cũng không cho tôi bảo lãnh. Tôi nghi ngờ có người cố ý hãm hại con tôi, nên muốn nhờ tổng tư lệnh Hoàng nể mặt, để tôi bảo lãnh con trai tôi về đã”.
“Sao cơ? Thiếu gia Đỗ bị bắt á? Ông đưa điện thoại cho lính tuần tiếp đãi đi, tôi nói với bọn họ!”, tổng tư lệnh Hoàng cuống lên nói.
Đỗ Bá Đào gật đầu, đưa điện thoại cho Hứa Chí Toàn, mỉm cười nói: “Đội trưởng Hứa, điện thoại của tổng tư lệnh Tống này”.
Lúc này, Hứa Chí Toàn cũng túa mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy nhận lấy điện thoại, còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã vang lên tiếng gầm thét của tổng tư lệnh Hoàng: “Chi cục Tu Hà các cậu làm ăn kiểu gì đấy? Ngay cả con trai của chủ tịch Đỗ mà cũng dám bắt à? Phạm tội cưỡng hiếp gì chứ? Tôi thấy đây là cố ý lập bẫy hãm hại thì có! Các cậu mau để chủ tịch Đỗ bảo lãnh đi! Ngoài ra, tôi lệnh cho các cậu trong vòng ba ngày phải điều tra cho rõ kẻ chủ mưu hãm hại thiếu gia Đỗ, phải trừng trị theo pháp luật! Nếu có ý kiến gì thì bảo cục trưởng và tổng tư lệnh Tống của các cậu trực tiếp tới báo cáo với tôi!”
Thịch!
Hứa Chí Toàn hoảng hốt!
Anh ta ấp a ấp úng nói: “Nhưng… tổng tư lệnh Hoàng, tổng tư lệnh Tống đã hạ lệnh không được thả Đỗ Hạo Hiên…”
“Tổng tư lệnh Tống của các cậu hạ lệnh sao?”
Ở đầu bên kia điện thoại, tổng tư lệnh Hoàng sững sờ, ông ta nhíu mày, sau đó nói: “Vậy bây giờ tôi ra lệnh cho cậu! Thả người! Tôi sẽ thông báo với tổng tư lệnh Tống của các cậu!”
Cạch!
Điện thoại đã ngắt.
Cả người Hứa Chí Toàn đã đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta đưa điện thoại cho Đỗ Bá Đào, sau đó sắc mặt khó coi nhìn các đồng nghiệp, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Thả người”.
Sắc mặt của các lính tuần đều rất tức giận.
Nhưng bọn họ chẳng còn cách nào khác.
Đây chính là trò chơi của quyền lực.
Quan to một cấp đã đè chết người, huống hồ còn to hơn rất nhiều cấp!
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói sang sảng, lạnh lùng: “Không ai được thả Đỗ Hạo Hiên!”
Mọi người nhìn theo tiếng, thấy một người đàn ông xa lạ bước vào.
Chính là Tiêu Chính Văn.
Phía sau anh chính là Đỗ Tình Tuyết với vẻ mặt hoảng hốt.