Thiên Hình đang đấu với Tiêu Chính Văn, cả người tỏa ra một vầng sáng trắng, một lớp áo giáp lờ mờ hiện ra.
Chiến giáp này tỏa ra khí tức cổ xưa, khí tức của Thiên Hình mạnh hơn Thiên Tuyệt rất nhiều lần.
Nhưng đòn tấn công của Tiêu Chính Văn không phải nhắm vào Thiên Hình, mà là xuyên qua Thiên Hình.
Lúc đầu, mọi người đều nghĩ Thiên Hình đã tránh được đòn chí mạng của Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, sao Thiên Hình có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Tiêu Chính Văn?
Ngay sau đó, đạo thiên hà kia phóng đến chỗ Chí Thiên phía sau Thiên Hình. Thấy vậy, Thiên Hình mới hiểu ra Tiêu Chính Văn không coi hắn ra gì, xuyên thẳng qua hắn, đi vào thành trì lổng lồ ở lối vào hành lang thời không.
Anh làm vậy là đang coi thường bọn họ.
“Tiêu Chính Văn! Anh dám coi thường chúng tôi!”
“Thật ngạo mạn! Hôm nay tôi sẽ giết anh!”
Chí Thiên và Thiên Hình đều tức giận, tỏ ra cực kỳ khinh thường.
Tiêu Chính Văn lại dám coi hai người họ như không khí!
“Các người không có tư cách làm đối thủ của tôi!” Tiêu Chính Văn phất tay, làm chệch hướng tấn công của Thiên Hình, tiến lên một bước.
Cùng lúc đó, Chí Thiên cũng tung một đòn tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Chính Văn.
Hai người họ đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao, cho nên khi hai người cùng lúc ra tay, uy lực mạnh mẽ như thiên phạt từ chính tầng mây giáng xuống.
Cộng thêm khí thế mạnh mẽ của hai người khi liên thủ, ngay cả Thiên Tuyệt cũng phải lùi lại một bước.
Đối mặt với cuộc tấn công điên cuồng như vậy, Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương, mà tiến lên một bước.
Theo bước chân của Tiêu Chính Văn, một tiếng sét lớn vang lên.
Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.
“Đây là thuật pháp?” Ngọc Hoành vô thức nói.
Bởi vì từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, nói chính xác là anh chưa từng ra tay với Chí Thiên và Thiên Hình, mà là đang phát động tấn công vào thành trì của hành lang thời gian.
Nhưng tiếng rồng gầm và tiếng sấm kia không hề đơn giản.
Phương pháp của Tiêu Chính Văn rất giống với thuật pháp, nhưng cũng không giống với thuật pháp thông thường.
Tiêu Chính Văn không có ai làm trung gian, cũng không có thú cưng đi theo, nghĩa là trừ khi Tiêu Chính Văn có thể dùng thuật pháp lên người Thiên Hình và Chí Thiên một cách vô hình.
Nhưng chưa nói đến trên địa cầu không có loại thuật pháp tùy ý này, mà ngay cả ở Chư Thiên Thần Giới cũng không có.
“Lẽ nào thuật pháp của hắn không cần pháp khí, thậm chí cả thú cưng cũng không cần sao?” một vị thiên tài khác ở bên cạnh run rẩy nói.
Hắn đến từ Thiên Kiếm Tông ở Thiên Giới Ngọc La, tên Ngọc Kiếm.
Thiên Kiếm Tông giỏi nhất về thuật pháp, trong hàng ngàn năm qua, hắn đã nhìn thấy và học được rất nhiều loại thuật pháp.
Nhưng không có loại thuật pháp nào có thể thi triển trong vô thanh vô tức như Tiêu Chính Văn.
“Không, đây không phải là thuật pháp, mà là đạo pháp!” ánh mắt Ngọc Kiếm hiện lên vẻ kinh hãi.