Khi con dao quân đội năm cạnh quay trở lại trong tay Tiêu Chính Văn thì cũng mang theo một luồng sức mạnh lớn lúc ẩn lúc hiện, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không nói rõ được đây rốt cuộc là loại sức mạnh gì.
Ngay cả cơ thể của Tiêu Chính Văn cũng phải lùi về sau mấy bước mới có thể đứng vững lại được.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ mày thấy thế nào?”
Trên mặt Trương Nguyệt Đông hoàn toàn không còn vẻ hoảng hốt kinh sợ như ban nãy nữa, thay vào đó lại nhìn Tiêu Chính Văn với dáng vẻ kiêu ngạo.
“Anh Tiêu, anh không sao chứ?”
Đàm Hiểu Vân thấy ban nãy Tiêu Chính Văn bị ép phải lùi ra sau thì hơi lo lắng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, mặc dù ra trận không thuận lợi, thế nhưng bây giờ mới chỉ vừa bắt đầu thôi, vẫn còn quá sớm để phân định thắng bại.
“Nhà họ Trương ở Thiên Sơn quả nhiên khiến tao rất bất ngờ!”
Tiêu Chính Văn cũng không khỏi nghiêm túc đối diện với kẻ rất mạnh trước mắt này.
Nếu như đối phương cũng có thực lực giống như Đông Phương Ngạo Vũ, đạt đến cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, vậy thì hôm nay ai sống ai chết thật sự vẫn chưa thể biết được!
May là thực lực của tên này còn kém xa so với Đông Phương Ngạo Vũ!
Bảo sao trong Thiên Sơn Thư Lục lại ghi chép rằng gặp người nhà họ Trương ở Thiên Sơn, có thể tránh thì nên tránh!
“Bất ngờ ư?”
Trương Nguyệt Đông giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt lại dâng lên thêm lần nữa.
Cả toà nhà bị luồng sáng xanh này bao phủ ngay lập tức, một luồng sức mạnh vô hình cứ thế đè nén xuống!
Rầm rầm rầm!
Đám người vừa nãy vẫn còn đứng xem bên trong hành lang đều bị sức mạnh này đè ép phải quỳ hết xuống đất, thậm chí còn có người sợ hãi nôn ra máu.
“Á!”
Ngay cả Đàm Hiểu Vân cũng quỳ thẳng xuống đất, máu từ trong lỗ tai nhỏ giọt ra bên ngoài!
Ầm!
Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thấy xung quanh mình như bị một luồng sức mạnh khống chế tại chỗ, ngay cả hành động của anh cũng trở nên chậm hơn rất nhiều.
Trận pháp thật lợi hại!
Trong lòng Tiêu Chính Văn thầm kinh ngạc!