Thoáng chốc vô số luồng sáng xoẹt qua, ngay cả một phương trời cũng không còn màu sắc.
Kiếm Tử Hà trong tay người đàn ông cũng mất đi ánh sáng, như thể đang sợ kiếm Tần Vương trong tay Tiêu Chính Văn.
“Hả? Đó là… kiếm Tần Vương?”
Gương mặt người đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên, sợ hãi, hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay Tiêu Chính Văn, vẻ mặt phức tạp tiến về trước một bước.
Tương truyền rằng kiếm Tần Vương là bảo kiếm đứng đầu trong các loại vũ khí, là ông tổ của tất cả các thanh kiếm, hơn nữa vì có quan hệ mật thiết với Thủy Hoàng Đế nên nó cũng là vũ khí mạnh nhất trong tất cả các loại kiếm nổi tiếng.
Trước đó ngoài lãnh thổ cũng từng có không ít các thế lực lớn đi khắp nơi tìm kiếm thanh kiếm biến mất hàng ngàn năm này, nhưng đều không có kết quả.
Nhưng hôm nay thanh kiếm này lại được Tiêu Chính Văn “cho gặp ánh sáng” lần nữa, sao có thể không khiến người khác kinh ngạc cho được.
Đồng thời trong mắt người đàn ông trung niên cũng lóe sáng một tia phức tạp, rõ ràng đã có lòng thèm muốn kiếm Tần Vương.
“Kiếm Tần Vương xuất hiện, e là Ngọc Khuyết Cung sẽ gặp rắc rối”.
Chu Chấn Long hít sâu một hơi, bất lực lắc đầu.
Kiếm Tần Vương có gì đáng sợ?
Nghe nói sở dĩ năm đó Lưu Bang có thể đánh bại được Hạng Vương là vì ông ta dẫn đầu vào cửa chiếm được kiếm Tần Vương.
Cách biệt giữa Lưu Bang và Hạng Vương lớn đến mức nào?
Nhưng ông ta vẫn dựa vào kiếm Tần Vương đánh bại Hạng Vương, cuối cùng còn ép Hạng Vương nhảy vào sông Ô.
Cuối cùng Hạng Vương vì muốn chạy trốn Lưu Bang mà chạy vào ngoài lãnh thổ mới thoát được một nạn.
Dù là Hạng Vương có biệt danh là chiến thần cũng phải cực kỳ kiêng dè thanh kiếm này, huống gì một người gác cửa của Ngọc Khuyết Cung?
Lúc này nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, nói đúng hơn là đang nhìn vào thanh kiếm trong tay anh.
Truyền thuyết về kiếm Tần Vương ở ngoài lãnh thổ quả thật quá nhiều, nhưng mọi người đều không có duyên nhìn thấy.
Hôm nay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương đuổi đến sơn môn của Ngọc Khuyết Cung, Ngọc Khuyết Cung cũng lấy thần binh kiếm Tử Hà ra.
Nói cách khác, trận chiến này đã không còn là trận quyết đấu của Tiêu Chính Văn và người đàn ông trung niên trước mặt này nữa, mà là trận chiến đỉnh cao của hai thần binh.
Tiêu Chính Văn kiêu ngạo đứng trong không trung, tay cầm kiếm Tần Vương chỉ hơi vung lên.
Một luồng sáng màu bạc gần như muốn chém đứt hư không, thậm chí bầu trời bị chém ra một vết nứt.
Ngọc Khuyết Cung lơ lửng giữa không trung cũng không ngừng rung chuyển.
Dường như cũng không chịu nổi uy lực đáng sợ này.