“Được thôi, cô ấy tên là gì?”
Tiêu Chính Văn điềm nhiên hỏi.
“Dương Linh Nhi! Còn nữa, đội trưởng của tiểu đội hành động đó có nhiều kinh nghiệm tại địa phương, tên là La Quốc Hoa! Tới lúc đó tôi sẽ cử người đó tới đón cậu!”
Tần Vũ trầm giọng nói.
“Được, sáng ngày mai tôi sẽ xuất phát!”
Sau đó, Tiêu Chính Văn nói với Tần Vũ về thời gian cất cánh và hạ cánh của chuyến bay mình đã đặt xong.
Thật ra trước đây ông Dương không hề đưa ra yêu cầu này với Tần Vũ.
Mặc dù Dương Linh Nhi cũng ở trong Hắc Băng Đài, nhưng không hề làm việc tại Phi Lục mà lại làm đội trưởng tiểu đội sát thủ ở Âu Lục.
Có điều, cô ta nghe nói lần này Tiêu Chính Văn sẽ đích thân tới Phi Lục nên mới lập tức xin với ông nội, thoả thuận với Tần Vũ điều chuyển mình tới Phi Lục.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì, Tiêu Chính Văn không chỉ có thanh danh hiển hách ở Hoa Quốc mà cũng đã trở thành thần thoại ở cả Âu Lục từ lâu!
Thật ra từ rất lâu trước đây, Dương Linh Nhi đã vô cùng sùng bái Tiêu Chính Văn, luôn hy vọng có thể gặp mặt Tiêu Chính Văn một lần!
Hiếm lắm mới có được cơ hội như vậy, sao cô ta có thể bỏ qua chứ?
Tần Vũ biết thực lực của Dương Linh Nhi vẫn ở mức chủ soái một sao.
Thực lực thấp nhất so với mọi người trong tiểu đội bên Phi Lục.
Vậy nên anh ta mới đặc biệt dặn dò Tiêu Chính Văn đảm bảo cho sự an toàn của cô ta!
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Chính Văn ngồi máy bay đi tới Phi Lục.
Suốt cả chặng đường, Tiêu Chính Văn đều chỉ thầm tính toán xem sau khi đến Phi Lục thì phải làm sao để tìm được kim tự tháp đang nhốt Lục Hoài Viễn!
Dù sao số kim tự tháp trên đất Phi Lục đâu chỉ có mấy trăm, hơn nữa bản thân anh lại chỉ có một cơ hội.
Nếu không, sau khi đối phương phát giác ra sẽ lập tức chuyển Lục Hoài Viễn tới nơi khác tiếp tục bắt nhốt, thậm chí còn thẳng tay giết luôn Lục Hoài Viễn!
Suy đi tính lại một hồi, Tiêu Chính Văn cảm thấy hơi mệt mỏi nên dựa vào lưng ghế nửa mơ nửa tỉnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Phi Lục.
Tiêu Chính Văn thu xếp lại hành trang đơn giản của mình rồi bước ra khỏi khoang máy bay.