Chương 170: Nhà họ Ninh phải chết (1)
Lúc này, sư đoàn Hổ Lang ba mươi nghìn quân Bắc Lương cũng xuất phát!
Mặt đất rung lên!
Lệnh đã hạ xuống, toàn quân hành động!
Trung tướng dẫn đầu vung tay một cái, sư đoàn Hổ Lang mạnh nhất Bắc Lương với tròn ba mươi nghìn người cất bước chạy từ ngoại ô về phía trung tâm thành phố Tu Hà.
Khí thế ầm ầm, trời rung đất chuyển!
Lúc này, mười nghìn chiến sĩ của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng xuất phát, dưới sự chỉ huy của Hàn Lợi Dân, nhanh chóng phong tỏa tám con đường chính của Tu Hà, cùng với các trạm đường sắt lớn, sân bay, ga tàu hỏa.
Đội thanh tra của Tu Hà sau khi nhận được lệnh của cấp trên, năm nghìn lính tuần mặc áo chống đạn, mang theo súng, lái mấy trăm chiếc xe tuần tra và mười chiếc xe vũ trang chống cháy nổ, chạy thẳng tới sơn trang nhà họ Ninh từ tám con đường chính của Tu Hà.
Tu Hà lúc này như đang nổi bão!
Người dân trên đường vội vã trở về nhà, đóng chặt cửa, nhìn các chiến sĩ vũ trang đầy đủ xuất hiện bên ngoài.
Trong tầm mắt sợ hãi của bọn họ còn có mấy chục chiếc xe tăng, phát ra tiếng ầm ầm trên đường.
Không đến mười phút, cả thành phố Tu Hà rộng lớn đã bị mười nghìn chiến sĩ của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà và năm nghìn lính tuần phong tỏa.
Đường phố không một bóng người, hai bên đường toàn là các chiến sĩ của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà mang theo sát khí lạnh lẽo.
Sau đó, ở cuối con đường chính duy nhất thông đến sơn trang nhà họ Ninh ở Tu Hà.
Sư đoàn Hổ Lang ba mươi nghìn người!
Tiếng bước chân “rầm rầm” rung chuyển cả trời đất, như một dòng lũ màu xanh lá cây.
Động tác đều tăm tắp!
Bóng dáng của bọn họ che phủ cả đêm đen, trở thành cảnh tượng duy nhất khiến người ta run rẩy trên đường phố.
Cả trời đất chỉ còn lại sư đoàn Hổ Lang kéo dài vô tận, và lá cờ vua Bắc Lương màu đen vàng, đón gió gầm lên!
Tất cả người dân đều không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng mặt đất đang rung lên, cứ như có động đất vậy.
Bầu trời đêm của cả thành phố như bị một luồng sát khí ngưng tụ đã lâu bao trùm, hóa thành đám mây sà xuống, cảm giác như ngày tận thế sắp đến.
Còn lúc này.
Trong sơn trang nhà họ Ninh.
Ninh Dương đứng trên sân khấu, lạnh lùng nhìn Khương Thái Xương bên dưới, hỏi: “Khương Thái Xương! Ông vẫn chưa lựa chọn được sao?”
Vẻ mặt Khương Thái Xương sợ hãi, toàn thân run lên, nhìn cả nhà Khương Học Bác với ánh mắt bất đắc dĩ.
Lão vừa buồn bã vừa khó xử.
Nhưng lão không thể đánh đổi cả nhà họ Khương với mạng của ba người họ được.
Cuối cùng, Khương Thái Xương bất đắc dĩ lắc đầu, bỗng nhiên lão già đi rất nhiều, ánh mắt rệu rã.
Còn cả nhà Khương Học Bác ở trong hố sâu, thấy lão gia đã đưa ra lựa chọn, ai nấy đều tỏ vẻ tuyệt vọng.
“Bố ơi! Bố! Con là con trai bố mà… Con là con bố mà!”, Khương Học Bác gầm lên, nước mắt giàn giụa.
Từ Phân và Khương Thần tuyệt vọng ôm lấy nhau, khóc nức nở.
Ninh Dương cười khẩy, quay người lại, nhìn Khương Vy Nhan bị nhốt trong chuồng chó, lạnh lùng hỏi: “Khương Vy Nhan, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, cô hãy nghĩ cho kĩ, vì bản thân và con gái mình, chẳng phải cô muốn cứu nó sao? Cô hãy nói cho tôi biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu? Chỉ cần cô nói ra thì tôi sẽ thả bọn họ ngay lập tức!”
Ninh Kỳ Nhi ở bên cạnh nghe thấy thế liền nhíu mày, cay nghiệt nói: “Anh! Không được thả!”
Ninh Dương giơ tay xoa đầu Ninh Kỳ Nhi, cười nói: “Em gái ngoan, nghe lời anh, để anh xử lý”.
Ninh Kỳ Nhi định nói gì đó, nhưng cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.
Sau đó, Ninh Dương nhìn Khương Vy Nhan, khuôn mặt cô đầy vệt nước mắt, nước mắt cũng đã khô cạn. Cô run rẩy quỳ trong chuồng chó, quỳ trước mặt Ninh Dương, dập đầu từng cái một, đến khi chảy cả máu.
“Thiếu tá Ninh, cầu xin anh hãy thả con gái tôi, tôi nguyện chết thay con bé, cầu xin anh hãy thả con gái tôi… Tôi thực sự không biết Tiêu Chính Văn đang ở đâu, tôi thực sự không biết mà… Cầu xin anh hãy thả con gái tôi ra…”
Khương Vy Nhan cầu xin không ngừng, sau cùng, cô chỉ dập đầu một cách máy móc.