Dù sao ông ta cũng đã sống mấy nghìn tuổi, là nhân vật lớn, hơn nữa bao nhiêu năm qua ông ta luôn tích lũy công pháp và chiến pháp, thực lực đã đạt tới mức độ không thể đo lường.
Ở cấp bậc Ngụy Tiên này, Điền Kỵ là cường giả thuộc top đầu, còn Tiêu Chính Văn chỉ vừa đạt tới cảnh giới Ngụy Tiên, khoảng cách giữa hai người gần như không thể so sánh.
Điền Kỵ phất tay một cái, cả núi Long Vân đột nhiên thay đổi, gió mạnh nổi lên, vô số luồng sáng tỏa ra, Điền Kỵ cũng bay lên, ánh sáng thần thánh phía sau thay thế cả mặt trời chói lọi trên trời.
Đây là trận pháp mai phục thập diện mà Điền Kỵ đã chuẩn bị từ trước. Lúc này, hàng ngàn dặm xung quanh đều bị cuốn vào trận pháp này, trời đất phương này cũng nằm trong vùng sức mạnh của Điền Kỵ.
Chỉ khi đạt tới cảnh giới Ngụy Tiên, mới có thể có được vùng sức mạnh của riêng mình.
Trong vùng sức mạnh của riêng mình, Điền Kỵ là vị thần sáng thế của trời đất nơi này.
Kết hợp với trận pháp mai phục thập diện, lại chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Trong trận pháp này, Điền Kỵ có thể tùy ý điều khiển sinh khí và tử khí, ông ta chính là thần của thế giới này.
Ầm ầm ầm!
Sấm sét vang dội trên bầu trời, Điền Kỵ tiến lên một bước, giẫm lên núi sông vạn dặm, vô cùng khí thế.
Một giây sau, Điền Kỵ phất nhẹ tay, một luồng gió vô hình từ mọi phía hướng đến Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn, cậu không biết điều thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn. Hôm nay, tôi sẽ đích thân tiễn cậu lên đường!”
Vừa dứt lời, luồng gió điên cuồng kia hóa thành trận mưa lửa vô tận rơi xuống, giống như vô số thiên thạch phóng về phía Tiêu Chính Văn.
Trong hư không dường như sinh ra một bàn tay vô hình, trói chặt tay chân Tiêu Chính Văn.
Đây cũng chính là điểm đặc biệt nhất của trận pháp mai phục thập diện, bất cứ ai tiến vào trận pháp đều sẽ bị sức mạnh vô hình trong trận pháp trói chặt.
Lửa trên trời giáng xuống, bất cứ kẻ nào bị kẹt trong trận pháp này cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.
Có thể nói, đòn tấn công này của Điền Kỵ vừa bắt đầu đã có thể khiến Tiêu Chính Văn không ngóc đầu lên nổi.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu liếc nhìn Điền Kỵ, sau đó bước sang bên cạnh một bước, mặc dù chỉ cách một bước chân, nhưng lại khéo léo tránh được đòn tấn công.
Sau khi Tiêu Chính Văn tránh được đòn tấn công, lập tức tung cú đấm.
Một con rồng từ trong tay áo Tiêu Chính Văn bay ra, lập tức mở ra một đường máu trong hư không.
Khí tức của trận pháp mai phục thập điện cũng bị rồng trấn áp.
Nhìn thấy rồng bay ra khỏi áo Tiêu Chính Văn, hai mắt Điền Kỵ lóe sáng.
Con rồng đó không hề tầm thường.
Rồng chỉ là một truyền thuyết đối với những người ở thời đại của Điền Kỵ.
Nhưng đối với võ giả, ngay cả một tia khí tức của rồng cũng có thể coi là bảo vật, vậy mà Tiêu Chính Văn lại có thể tùy ý điều khiển cả một con rồng.
Mặc dù con rồng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng hóa rồng cần một số điều kiện quyết định, đó là phải có trái tim của rồng.
Nói cách khác, trong cơ thể Tiêu Chính Văn có ít nhất một trái tim rồng.
Trước đó, Điền Kỵ thấy rất coi trọng Tiêu Chính Văn, thậm chí còn dàn trận mai phục thập diện để đối phó với Tiêu Chính Văn.
Nhưng lúc Tiêu Chính Văn phất tay, một con rồng lớn xuất hiện, ông ta cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp Tiêu Chính Văn.
Dựa vào con rồng này, sức chiến đấu của Tiêu Chính Văn ít nhất cũng được nhân đôi.
“Không ngờ trên người cậu lại có tim rồng! Chẳng trách các thế lực ở vùng ngoài vũ trụ đều mong muốn thu phục được cậu!”