Đồng thời thanh kiếm dài trong tay cụ ta bao phủ lấy Tiêu Chính Văn như một tấm lưới lớn dày.
Thật ra vừa nãy Tiêu Chính Văn cũng chỉ né được đòn tấn công, nhưng kiếm khí mạnh mẽ đó đã xé toạc quần áo của anh thành một đường, đâm vào người anh.
Nếu không phải anh đang ở trong tuyệt cảnh có lĩnh ngộ thì chắc đã chết dưới kiếm của Viên Thắng Thiên rồi.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc vừa nãy mình né được thanh kiếm đó như thế nào.
Dường như anh chỉ xoay chuyển suy nghĩ, sau đó cả người bỗng dịch ra xa mấy mét ngay tức khắc.
Có lẽ đây chính là sức mạnh Thiên Vương thật sự.
Khi Viên Thắng Thiên lại giơ kiếm, Tiêu Chính Văn hơi ngẩng đầu lên, tay nắm chặt con dao quân đội năm cạnh, tức giận quát: “Giết!”
Con dao quân đội năm cạnh đó lập tức bay ra khỏi tay anh đâm thẳng về phía trán Viên Thắng Thiên.
“Keng! Keng! Keng!”
Liên tiếp bị thanh kiếm dài của Viên Thắng Thiên chặn lại, nhưng con dao quân đội năm cạnh vẫn đâm thẳng về giữa trán Viên Thắng Thiên với góc độ hiểm hóc.
Sự hiểu biết về sức mạnh Thiên Vương của Tiêu Chính Văn sâu sắc hơn thì khả năng khống chế mọi vật của anh cũng tăng lên.
Con dao quân đội năm cạnh như mọc thêm một đôi mắt, thỉnh thoảng làm xáo trộn những đòn tấn công của Viên Thắng Thiên.
Rõ ràng Tiêu Chính Văn đang ở gần ngay trước mặt, nhưng Viên Thắng Thiên lại không thể tiến về trước nửa bước, dù sử dụng toàn bộ kỹ năng của mình, cụ ta cũng chỉ có thể phát ra sức mạnh với không khí.
Cảm giác như đánh vào cục bông này suýt nữa khiến Viên Thắng Thiên tức nổ phổi.
“Tiêu Chính Văn, cậu lại dám đánh một trận liều chết với tôi sao?”
Viên Thắng Thiên vừa vung thanh kiếm dài trong tay đỡ lấy con dao quân đội năm cạnh không biết từ đâu đâm đến, vừa hét lên với Tiêu Chính Văn.
Nhưng Tiêu Chính Văn làm ngơ với cơn giận của cụ ta, anh vẫn khống chế con dao quân đội năm cạnh, liên tục tấn công Viên Thắng Thiên.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ Tiêu Chính Văn vẫn đang gặp bất lợi, mặc dù tạm thời Viên Thắng Thiên không thể tấn công được, nhưng cán cân phần thắng đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn.
Lúc này cuối cùng Độ Thiên Chân Nhân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn tiếp tục nắm quyền chủ động trên võ đài thì Viên Thắng Thiên đừng hòng làm Tiêu Chính Văn bị thương.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa cường giả cảnh giới Thiên Vương và cảnh giới chủ soái.
Dù mình là bên yếu thế thì cũng có thể đánh ngang tay với đối thủ có cảnh giới cao hơn bằng cách nào đó.
Nhưng cũng chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi, thật ra Tiêu Chính Văn cũng biết rất rõ, chỉ dựa vào việc gây nhiễu các đòn tấn công thế này hoàn toàn không thể làm Viên Thắng Thiên bị thương.
“A!”
Viên Thắng Thiên tức đến mức răng sắp bị nghiến vỡ nát, cụ ta dứt khoát vứt thanh kiếm dài trong tay đi, dùng suy nghĩ khống chế để đánh với con dao quân đội năm cạnh của Tiêu Chính Văn, còn cụ ta thì nghiêng người lao đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Vứt kiếm?
Trái tim Độ Thiên Chân Nhân như nhảy khỏi ngực lần nữa.
Chỉ thấy Viên Thắng Thiên vung một cánh tay lên, hiện trường lập tức nổi lên một cơn cuồng phong.
Mà trung tâm của cơn cuồng phong này đang cuốn về phía Tiêu Chính Văn.
Đồng thời Viên Thắng Thiên vung tay lên đánh lên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.