Như thế Điền Văn hắn có thể vươn tay ra làm những việc hắn muốn.
Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn đe dọa được nữa, tiếp theo trận chiến giữa bốn cậu chủ Chiến Quốc sẽ càng gay cấn hơn.
“Hai vị, dù thế nào Tiêu Chính Văn đã trở thành quá khứ, nếu hai vị không có việc gì gấp, sao không đến nhà tôi nói chuyện”, hòa thượng Tanaka mời.
Thái độ của hòa thượng Tanaka với Tiêu Chính Văn và với đám người Điền Văn hoàn toàn khác nhau.
Khổng Tề Thiên hay Điền Văn đều có lai lịch khá lớn, dĩ nhiên hòa thượng Tanaka sẽ không đắc tội.
Hơn nữa nếu lời này của hòa thượng Tanaka được truyền ra ngoài, so sánh ra thì càng thấy rõ sự cách biệt.
Ở một diễn biến khác, trên đường quay về Đế Khư, Từ Huy Tổ ôm một bụng tức, đến khi về đến thành Đại Phong, ông ta vẫn giận không nguôi.
Thật ra dù hôm nay có đánh nhau với hòa thượng Tanaka, kết quả cũng không thể biết được, ông ta không hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại thỏa hiệp với đối phương.
“Cậu Tiêu, lẽ nào chúng ta phải nhẫn nhịn chuyện hôm nay như thế ư?”, Từ Huy Tổ nhíu mày nói.
Nghe thế Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Nhịn? Từ khi chúng ta đi khỏi thành Minh Nguyệt, họ đã trúng kế rồi”.
Sau đó Tiêu Chính Văn quay sang nhìn Trương Việt nói: “Ông đã dời Long mạch dưới mạch đất của nhà họ Trương đi chưa?”
Trương Việt gật đầu: “Đã chuyển đi theo lệnh bí mật của cậu Tiêu rồi, hơn nữa còn phá hoại hoàn toàn mạch đất, có lẽ không lâu nữa nơi đó sẽ trở thành hang động của ma quỷ”.
“Hơn nữa mất đi Long mạch trấn giữ, e là không đến ba ngày nơi đó sẽ thông với âm phủ”.
“Thậm chí có khả năng sẽ khiến địa ngục chui thẳng vào mặt đất, biến cả thành Minh Nguyệt trở thành Quỷ Vực”.
Trương Việt lạnh lùng nói.
Long mạch vốn dĩ có tác dụng trấn tà, trước đó vẫn luôn có Long mạch trấn giữ nên thành Minh Nguyệt mới bình yên vô sự, nhưng một khi Long mạch bị dời đi thì cả thành Minh Nguyệt sẽ mất đi sự bảo vệ.
Hơn nữa âm phủ trong truyền thuyết cũng thật sự tồn tại, một khi âm phủ xuất hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đừng nói là Đại Đế hay Đế Quân, dù là cao thủ Thiên Cảnh cũng bất lực trước âm phủ.
Những bí mật này cũng chỉ có người nhà họ Trương mới biết, người ngoài không hề biết đến.
Hơn nữa sự tồn tại của âm phủ luôn là điều cấm kỵ, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng luôn giữ kín với bên ngoài vì lo sợ sẽ làm lòng người dậy sóng.
Tiêu Chính Văn gật đầu, còn mấy người Từ Huy Tổ đến lúc này mới hiểu tại sao Tiêu Chính Văn lại lặng lẽ dẫn nhà họ Trương rời khỏi thành Minh Nguyệt.
Người nhà họ Trương vừa đi, không lâu sau nơi đó sẽ trở thành Quỷ Vực đáng sợ nhất ở cả vùng ngoài lãnh thổ.
Thậm chí còn đáng sợ hơn Bắc Vực do huyết tộc nắm quyền.
Trong một trang viên ở Tây Nam thành Minh Nguyệt, hòa thượng Tanaka tự mình tiếp khách, bên cạnh không chỉ có Điền Văn và Khổng Tề Thiên mà ngay cả Hồng Ấn và Ngụy Vinh Kỳ cũng ngồi đó.
“Hòa thượng đúng là cao tay”, mấy người Điền Văn đều nâng tách trà lên lấy trà thay rượu mời hòa thượng Tanaka một ly.