Chương 281: Cá cược
Thịch!
Tống Quốc Chí ở đầu bên kia điện thoại suýt nữa ngã khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: “Chú nói sao cơ? Chủ… chủ soái Bắc Lương á? Chú chắc chứ?”
Tống Hậu Lượng đáp: “Anh ơi, lúc này rồi em còn lừa anh được sao? Chủ soái Bắc Lương bây giờ đang ở Tu Hà! Thân phận của anh ấy vẫn luôn được giữ bí mật! Lần này tổng tư lệnh Hoàng coi như đắc tội nhân vật to bằng trời rồi! Ông ta dám bao che cho thiếu gia Đỗ Hạo Hiên của tập đoàn Đỗ Thị! Anh có biết tên Đỗ Hạo Hiên này đã làm chuyện tày trời gì không?”
Tống Quốc Chí vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: “Đỗ Hạo Hiên? Cái cậu ấm của tập đoàn Đỗ Thị ấy hả? Sao lại liên quan đến cậu ta vậy?”
Tống Hậu Lượng vừa bảo tài xế lái xe đến chi cục Tùng Đào với tốc độ nhanh nhất, vừa giải thích: “Tên Đỗ Hạo Hiên này lấy hợp tác làm mồi nhử, lừa phu nhân của chủ soái Bắc Lương đến khách sạn, hạ thuốc với cô ấy, định cưỡng hiếp…”
Ầm!
Câu nói này chẳng khác gì sét đánh bên tai Tống Quốc Chí.
Thiếu gia của tập đoàn Đỗ Thị định nhúng chàm phu nhân của chủ soái Bắc Lương?
Đây là tội tru di cửu tộc đấy!
Một Đỗ Hạo Hiên không đủ để người tai to mặt lớn như vậy hạ hỏa được!
“Ý chú là tập đoàn Đỗ Thị lợi dụng mối quan hệ, bảo Hoàng Khắc Trung ra mặt, bắt chi cục dưới tay chú thả người sao?”, Tống Quốc Chí nói xong thì hít vào khí lạnh, cả người run lên!
Toi rồi, toi rồi!
Ở tỉnh sắp nổi bão rồi!
Cái lão Hoàng Khắc Trung này ra mặt giúp ai mà chẳng được, lại chọc đúng tổ kiến lửa!
Thậm chí, xử lý không khéo còn mất cả đầu!
“Anh, chuyện không thể chậm trễ, anh mau sắp xếp người, lập tức tiến hành điều tra Hoàng Khắc Trung đi! Bây giờ em còn phải làm theo lệnh! Cùng lắm… cùng lắm mười phút nữa là phải khiến Hoàng Khắc Trung ngã ngựa!”
Tống Hậu Lượng nói xong, vội vàng cúp máy.
Bởi vì anh ta đã đến cổng chi cục Tùng Đào.
Tống Hậu Lượng xuống xe, chỉnh trang lại quần áo và cái mũ trên đầu, sau đó dẫn theo cấp dưới, vẻ mặt lo lắng bước vào trong chi cục.
Vừa đến cửa, anh ta đã nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc diêm dúa, chỉ tay vào mặt Tiêu Chính Văn mà chửi bới.
Chứng kiến cảnh này, Tống Hậu Lượng cảm thấy da đầu như tê dại.
“Láo toét! Đây là Cục thanh tra, các người làm cái trò gì đấy?”, Tống Hậu Lượng vội vàng mắng, ánh mắt lạnh lùng.
Trên vai, trước ngực bộ đồng phục, và chiếc mũ trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng chói của chiếc huy hiệu Hoa Quốc.
Tất cả đều há hốc miệng!
Mọi người nhìn qua, ai cũng nhìn ra được đây là một người đứng đầu trong cơ quan thanh tra Tu Hà.
Lúc này, Hứa Chí Toàn nhìn thấy Tống Hậu Lượng, lập tức chạy tới, chào: “Tổng tư lệnh Tống, sao anh lại đích thân tới đây vậy?”
Tổng tư lệnh Tống?
Anh ta chính là tổng tư lệnh của Tổng Cục chấp pháp Tu Hà?
Mọi người đều kinh ngạc, vẻ mặt chấn động!
Đỗ Bá Đào và Tào Lệ Lan cũng nhíu mày, nhìn về phía Tống Hậu Lượng đang bước tới.
Tống Hậu Lượng đầu tiên là nhìn Tiêu Chính Văn, khẽ gật đầu với anh, sau đó nhìn khắp với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì thế này? Sao không ai làm việc vậy?”
Hứa Chí Toàn lập tức giải thích: “Tổng tư lệnh Tống, chuyện là thế này, mấy người này là chủ tịch Đỗ Bá Đào của tập đoàn Đỗ Thị và vợ ông ta là bà Tào Lệ Lan, cùng với trợ lý. Bọn họ muốn chi cục chúng tôi thả Đỗ Hạo Hiên, bây giờ người nhà của nạn nhân tiểu thư Khương là anh Tiêu Chính Văn đây cũng đang cãi nhau với bọn họ”.
Tống Hậu Lượng đương nhiên đã biết chuyện, anh ta nhìn Đỗ Bá Đào với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Chủ tịch Đỗ, Đỗ Hạo Hiên là tôi cho người bắt giam, anh ta bị nghi ngờ phạm tội cưỡng hiếp không thành, tạm thời không được bảo lãnh, chờ điều tra rõ ràng rồi chúng tôi sẽ có xử lý”.
Ánh mắt Đỗ Bá Đào lạnh đi, sắc mặt cũng vô cùng u ám, nhìn Tống Hậu Lượng, nói: “Tổng tư lệnh Tống, tôi nghi ngờ cậu ta cố ý hãm hại con trai tôi. Chuyện này tôi đã liên hệ với tổng tư lệnh Hoàng ở tỉnh, chắc ông ấy sẽ tìm đến cậu ngay thôi”.
Lúc nói, ông ta còn có ý uy hiếp.
Tống Hậu Lượng nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.
Được lắm!
“Ông chủ của tập đoàn lớn ở tỉnh đúng là có uy thật đấy!”
Tống Hậu Lượng bật cười, giọng điệu vẫn thản nhiên, nói: “Nhưng chủ tịch Đỗ này, hình như ông chưa hiểu ý tôi thì phải. Đây là Tu Hà, tất cả các vụ án đều do thanh tra Tu Hà xử lý, cho dù là tổng tư lệnh Hoàng ở Tổng Cục chấp pháp tỉnh mà ông quen thì cũng phải thông qua tôi chứ không được khua chân múa tay. Quan niệm của chúng tôi chỉ có một, đó là không hàm oan người tốt, và đương nhiên, cũng không bỏ qua cho bất cứ người xấu nào!”
“Hay!”
“Đúng! Không hàm oan người tốt, cũng không bỏ qua cho người xấu!”
“Hừ! Đây là Tu Hà, từ bao giờ đến lượt người ở tỉnh các ông khua tay múa chân chứ?”
“Phải đấy! Cậy mình có tý tiền ấy mà, dựa vào đâu mà coi thường luật pháp hả?”
Mọi người xung quanh lập tức chê trách đám người Đỗ Bá Đào.
Bị nhiều người chỉ trích như vậy, sắc mặt Đỗ Bá Đào cũng trở nên rất khó coi, nếu không phải đây là chi cục thanh tra, thì có khi đám người này đã ném trứng thối rồi!
Chẳng còn cách nào khác, người dân bình thường như bọn họ ngày thường cũng hay bị những kẻ có tiền có thế khinh thường bắt nạt!
Bây giờ, có người bảo vệ chính nghĩa như tổng tư lệnh Tống, bọn họ đương nhiên phải lên tiếng rồi.
“Tổng tư lệnh Tống, cậu muốn đối đầu với nhà họ Đỗ tôi chứ gì? Hay là cậu không coi tổng tư lệnh Hoàng ra gì?”, sắc mặt Đỗ Bá Đào vô cùng lạnh lẽo.
Tống Hậu Lượng cười ha hả, đúng lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên, anh ta lấy ra xem, cười nói: “Nếu ông cảm thấy tổng tư lệnh Hoàng có thể giúp được thì cứ gọi điện cho ông ta đi, nhưng tôi khuyên chủ tịch Đỗ một câu, kết quả có lẽ không được như ý muốn của ông đâu”.
Ánh mắt Đỗ Bá Đào lạnh lùng, khóe mắt tỏa ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Ông ta lấy điện thoại ra, gọi lại cho Hoàng Khắc Trung, đồng thời gằn giọng nói: “Được! Tổng tư lệnh Tống, cậu muốn đối đầu với nhà họ Đỗ chúng tôi thật rồi đấy!”
…
Nhưng đúng mười phút trước.
Hoàng Khắc Trung đang phiền chán ngồi trong văn phòng tổng tư lệnh ở Tổng Cục chấp pháp tỉnh.
Người của chi cục Tu Hà dám bắt cậu ấm của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, thế này thì khác gì động thổ trên đầu Hoàng đế?
Tên Tống Hậu Lượng này cũng láo quá!
Cả đám người dưới trướng cậu ta cũng quá láo!
Hoàng Khắc Trung đang định gọi điện thoại cho Tống Hậu Lượng, chuẩn bị xoa trước đánh sau.
Nhưng!
Đột nhiên, cửa văn phòng bị đẩy mạnh ra, trợ lý của ông ta xông vào, thở hổn hển kêu lên: “Tổng… tổng tư lệnh Hoàng, xảy ra chuyện rồi! Người của Cục Kiểm tra Kỷ luật đến, nói muốn điều tra anh ạ…”
Cạch!
Hoàng Khắc Trung đặt ly trà trong tay xuống mặt bàn, vẻ mặt căng thẳng và khó hiểu, hỏi: “Cậu nói sao cơ? Người của Cục Kiểm tra Kỷ luật đến điều tra tôi?”
“Vâng… vâng ạ, bọn họ đã…”
Tên trợ lý kia còn định nói gì nữa, nhưng đã có mấy người cả nam cả nữ mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen, trước ngực đeo huy hiệu nhỏ màu đỏ, xông thẳng vào.
Tống Quốc Chí đích thân dẫn người đến, nhìn Hoàng Khắc Trung đang ngồi với ánh mắt lạnh lùng, xuất trình lệnh điều tra với ông ta, nói: “Tổng tư lệnh Hoàng, xin ông hãy phối hợp điều tra với chúng tôi, đi cùng chúng tôi một chuyến!”