Ông lão chỉ đậy nắp tách trà cũng có thể khiến tay anh bị thương!
Nếu như thật sự giao đấu thì anh thậm chí không phải là đối thủ của ông lão.
“Xin hỏi rốt... rốt cuộc ông đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Tiêu Chính Văn nhíu mày nhìn ông lão.
“Cảnh giới? Quan trọng lắm sao?”
Ông lão cười lớn đáp: “Lão già như tôi không tranh đấu với đời, cũng không giết người, với tôi mà nói cảnh giới nào cũng đều như nhau thôi!”
“Phụt!”
Long Ngao phun một ngụm trà ra ngoài.
Ngoài mặt là ông lão không tranh đấu với đời, nhưng thực tế lại có một ý nghĩa khác!
Cũng chính là nói, cảnh giới nào với ông lão cũng đều giống nhau.
Trời ạ!
Thật sự là quá điên cuồng!
Tiêu Chính Văn nhìn sâu vào ông lão, cũng không hỏi tiếp nữa.
Chuyến đi Côn Luân lần này đã xác định sẽ không có bất cứ thu hoạch gì.
Không lâu sau, bà lão bưng lên hai bát thịt, lại đưa cho Tiêu Chính Văn một bát canh nóng.
Chỉ đưa cho Long Ngao một bát nước lạnh, thậm chí còn không đưa thìa cho anh ta.
Tiêu Chính Văn gắp một miếng thịt lên và ăn nó, mùi vị vô cùng vừa miệng, hơn nữa đưa vào miệng lại đặc biệt dai, không hề tơi xốp, ăn vào hoàn toàn không giống với các món thịt thông thường.
Ông lão và bà lão uống từng ngụm canh nhỏ, không ai nói một lời nào.
Cho đến khi ăn uống xong xuôi, khi Tiêu Chính Văn đứng dậy tạm biệt hai ông bà, anh mới phát hiện vết thương trên tay mình đã khỏi hẳn.
“Chàng trai à, sau khi quay về phải bảo trọng nhé, bí mật trái tim rồng không được tùy tiện nói ra, nếu không sẽ gặp họa lớn! Tôi ở đây đợi cậu, lần sau quay lại, nhất định phải đến nơi này ăn một bát thịt, uống một bát canh rồi hẵng đi nhé!”
Ông lão mỉm cười nói.
“Cảm ơn ông bà đã nhiệt tình tiếp đãi! Lần sau tới nhất định tôi sẽ đến thăm!”
Tiêu Chính Văn vô cùng lễ phép cúi người với ông lão.
“Đi đi!”
Ông lão xua tay, khom lưng đi về phía căn nhà gỗ.
Tiêu Chính Văn cảm ơn bà lão xong mới đưa Long Ngao rời đi.
“Long Vương…”
Long Ngao vẫn không cam tâm, ai biết hai ông bà này có lừa bọn họ hay không chứ?
“Quay về thôi, gò Côn Luân không phải nơi mà bây giờ chúng ta có thể vào được!”