Chương 388: Tống tiền
“Có gì mà không dám chứ? Cứ thử xem nào”.
Tiêu Chính Văn toét miệng cười nói, sau đó lại vung một cái bạt tai nữa.
Gã đàn ông xăm mình còn chưa nhìn rõ đối phương ra tay thế nào, đã cảm thấy mặt mình như bị tấm thép va mạnh vào, sau đó cơ thể mất khống chế xoay vòng.
Đâu chỉ có thế, hai tay Tiêu Chính Văn cùng xòe ra, cả con ngõ tối tăm vang lên tiếng “bốp bốp bốp” không dứt.
Cho đến khi tát mệt rồi, Tiêu Chính Văn mới dừng tay lại.
Anh cũng không muốn đánh chết.
Đối phó với loại người bình thường này thì anh cũng có chừng mực.
Lúc này, gã đàn ông xăm mình chẳng khác gì cái đầu heo, miệng phun máu tươi, đầu óc choáng váng, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, lẩm bẩm gì đó.
Tiêu Chính Văn đánh xong, lại đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên còn lại đang đứng nép vào góc tường không dám động đậy.
“Đại… đại… đại ca tha mạng!”
Tên này sợ đến mức quỳ luôn xuống đất, bò tới trước chân Tiêu Chính Văn.
Gã cũng không ngờ đại ca của mình lại bị người đàn ông cao gầy trước mặt này đánh cho mấy bạt tai lăn quay ra đất, cái vả nào cũng đánh như đánh quân thù.
Mẹ kiếp, tên này đúng là một người tàn nhẫn!
Bây giờ gã thấy hơi nghi ngờ cuộc đời, rốt cuộc ai mới là côn đồ đây?
Tiêu Chính Văn mỉm cười, ánh mắt bắn ra sự lạnh lẽo thấu xương.
Ánh mắt này khiến đối phương run rẩy rụt lại, vô cùng sợ hãi.
Tiêu Chính Văn thản nhiên nói: “Hay là mày tự vả đi, một trăm cái nhé?”
“Hả?”
Tên kia càng thấy tuyệt vọng hơn, một trăm cái?
Thế chẳng phải gã cũng thành đầu heo giống đại ca sao?
“Đại ca, anh đừng đùa nữa được không? Mười cái nhé?”, gã hỏi.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Không được, không giảm giá, nếu mày thấy nhiều thì tao giúp mày nhé?”
“Đừng đừng đừng, tôi vả, tôi vả”.
Tên này vừa nghe Tiêu Chính Văn muốn đích thân ra tay thì lắc đầu như trống bỏi.
“Bốp!”
“Bốp!”
…
Cùng với tiếng “bốp bốp” rất có tiết tấu trong con ngõ, Tiêu Chính Văn lại nhìn hai người ở đầu ngõ.
Hai tên này đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, sợ đến mức đứng ngây người tại chỗ, đái ướt cả quần, điếu thuốc ngậm ở miệng cũng đã cháy được một nửa.
Thấy Tiêu Chính Văn nhìn qua, bọn chúng hét lên thảm thiết rồi co giò bỏ chạy.
Tiêu Chính Văn bất lực nhún vai, phun ra một câu: “Đồ nhát chết”.
“Tao hỏi mày một câu, ai cử chúng mày tới?”
Sau đó, ánh mắt Tiêu Chính Văn lóe lên sát khí, nhìn chằm chằm hai người quỳ dưới đất, hỏi.
Tên kia gò má đã sưng đỏ lên, lúng túng trả lời: “Là thiếu gia Tống, anh ta nói đánh anh tàn phế thì chúng tôi sẽ nhận được năm mươi nghìn tệ”.
Gã không dám giấu giếm điều gì.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, biết ngay đây là trò của Tống Thiên Lỗi.
Xem ra phải tìm cơ hội cho cái tên Tống Thiên Lỗi này một trận mới được.
Ra khỏi con ngõ, Tiêu Chính Văn chờ một chiếc xe bus đi qua gần nhà, vừa lên xe được lúc thì có bảy tám tên đầu trọc cũng lên theo, tên nào tên nấy cơ bắp cuồn cuộn, để trần cánh tay.
Bọn chúng vừa lên xe, mọi người trên xe đều sợ hãi đứng dậy, chen về phía trước.
“Anh Gà, chính là hắn! Chính hắn đánh anh Chó!”
Đằng sau bảy tám tên đầu trọc là một gã nhìn rất quen mắt, chỉ vào Tiêu Chính Văn ngồi cuối xe hét lên.
Tiêu Chính Văn nhìn một cái là biết đây là cứu binh mà mấy tên côn đồ vừa nãy gọi đến, liền lạnh lùng nói: “Vừa rồi mày chưa bị đánh nhỉ?”
Gã đầu trọc tên là anh Gà kia cao một mét tám, người béo núc ních chẳng khác gì con lợn, vẻ mặt dâm tà.
Gã quan sát Tiêu Chính Văn, nói với anh em bên cạnh: “Là hắn à? Dạo này thằng Chó có vẻ yếu nhỉ? Hay là tao không nhấc nổi dao nữa? Nhìn cái tay cái chân khẳng khiu kia đi, thế mà chúng mày cũng không làm gì được sao?”
Tên đàn em tỏ vẻ oan ức, đáp: “Anh Gà, không phải thế đâu ạ, nhìn thằng nhãi này yếu ớt như đàn bà con gái thế thôi, chứ ra tay cũng mạnh lắm”.
Anh Gà mất kiên nhẫn đẩy gã sang bên cạnh, đặt mông ngồi xuống hàng ghế trước mặt Tiêu Chính Văn, chậc chậc mấy tiếng rồi cười lạnh lùng: “Oắt con, nghe nói mày đánh anh em của tao, nếu tao không dạy cho mày một bài học thì sau này tao khỏi làm ăn ở Tu Hà này nữa. Nhưng nhìn chân tay mày như que củi thế này, chắc là cũng không chịu được đòn. Hay là thế này đi, bây giờ mày quỳ xuống, dập đầu mấy cái với các anh em, gọi là ông nội, rồi bỏ một trăm nghìn tệ ra đây, coi như tiền viện phí, mày thấy sao?”
Tiêu Chính Văn vẫn không nói gì, nhìn gã như nhìn một thằng ngu, cười đáp: “Tao thấy chả ra sao cả, hay là thế này đi, bọn mày đưa tao một trăm nghìn tệ, rồi tao sẽ không đánh chúng mày? Mày thấy sao?”
“Mày… mày nói gì cơ?”
Anh Gà sửng sốt, tưởng tai mình có vấn đề, cái thằng oắt này đúng là vênh váo quá thể.
Mấy đàn em phía sau gã sau khi có phản ứng liền giận dữ nói: “Anh Gà, thằng oắt này coi thường anh, cho hắn một trận đi!”
“Mẹ kiếp, mày chán sống à?”
Anh Gà cũng nổi giận đùng đùng, gã là đại ca ở đây, trước giờ chỉ có gã bắt nạt người khác, từ bao giờ có người dám đái cả lên đầu gã thế này chứ?
Gã đạp một phát về phía thắt lưng của Tiêu Chính Văn.
Nếu cú đạp này mà trúng, Tiêu Chính Văn không sống dở chết dở thì cũng tàn phế.
Tiêu Chính Văn cười lạnh lùng, người vẫn bất động, nhưng chân phải đã giơ ra, đá vào khớp chân còn lại của anh Gà.
Rắc!
Cả khoang xe chỉ nghe thấy tiếng xương gãy vang lên.
Anh Gà hét lên thảm thiết, ngồi bệt xuống sàn, mồ hôi to bằng hạt đậu lăn trên gò má.
“A a a! Chân của tao! Háng của tao!”
Cả người anh Gà đau đến mức run rẩy, vừa ôm đầu gối chân trái, vừa ôm chỗ háng vừa kêu “rắc” một tiếng.
Bây giờ gã cảm thấy háng của mình như đã rách toạc, đau khủng khiếp.
Mấy tên đàn em phía sau anh Gà, lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ không thốt nên lời, tên nào cũng há hốc miệng.
Sửng sốt một lúc lâu, bọn chúng mới có phản ứng, vội vàng tiến lên đỡ anh Gà dậy, còn không quên chỉ vào Tiêu Chính Văn, tức giận nói: “Mày dám đá anh Gà của bọn tao, mày muốn chết à?”
Tiêu Chính Văn cười ha hả, vẫn ngồi tại chỗ, dáng vẻ chúng mày làm gì được tao nào.
Anh nhìn anh Gà đang xoắn hai chân lại, vẻ mặt đau đớn, cười nói: “Sao thế anh Gà? Hay là cân nhắc những gì tôi vừa nói xem?”
Bây giờ anh Gà khóc không ra nước mắt, nỗi đau ở háng cộng với nỗi đau ở đầu gối, khiến gã muốn chết luôn cho rồi.
Gã không ngờ lại gặp phải một kẻ tàn nhẫn như vậy ở khu vực của mình.
“Cân nhắc cái đầu mày ấy! Các anh em, xử hắn cho tao!”
Anh Gà gào lên, vẻ mặt u ám độc địa.
Bỗng chốc có năm sáu tên đầu trọc để trần cánh tay xông lên.
Anh Gà không tin, bố mày có nhiều người như vậy chẳng lẽ không xử được một mình mày chắc?
Tiêu Chính Văn lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, khiến năm sáu tên đầu trọc đang bừng bừng khí thế lao tới bỗng khựng lại.
Bọn chúng không ai dám bước lên một bước, sợ mình lại giống như anh Gà.
“Còn chờ cái gì nữa? Xử cho tao!”
Anh Gà ở phía sau gào lên.