Đối diện với nhát kiếm của Tiêu Chính Văn, hắn đã chẳng thể né tránh được nữa!
Cho dù có tháo chạy thì chắc chắn cũng sẽ bị nhát kiếm này của Tiêu Chính Văn chém mất nửa bên thân người!
Nếu như đã chẳng thể né tránh thì cũng chỉ có thể gắng sức mà đối đầu với nhát kiếm này thôi!
“Giết!”
Lăng Phùng bực tức gầm lên, giơ kiếm chém ra!
“Ầm!”
Hai thanh kiếm lại lao vào nhau trên hư không, chỉ là lần này hắn không còn may mắn như lần trước nữa!
Từng tia sáng kiếm giống như xé toang màn hào quang đen tối và đi xuyên qua!
Lăng Phùng trừng mắt nhìn hàng nghìn tia kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ!
Ngay sau đó, ánh mắt của Lăng Phùng chợt trở nên rã rời, cảnh giới tụt xuống đỉnh cao Đế Cảnh chỉ trong nháy mắt!
Mặc dù nhát kiếm này không thể giết chết Lăng Phùng, thế nhưng cũng khiến cho hắn bị trọng thương!
Lúc này, ngay cả Dạ Ma Thiên cũng không dám nhìn Tiêu Chính Văn thêm nữa.
Mãi tới bây giờ, Trần Phong mới hiểu ra tại sao Hồng Ấn cứ nhắc đi nhắc lại phải đuổi kịp Tiêu Chính Văn, tuyệt đối không được lãng phí thời gian, buộc phải một đòn giết chết Tiêu Chính Văn và không màng tới cái giá phải trả!
Tiêu Chính Văn thật sự quá đáng sợ, không chỉ có vô số con át chủ bài, thực lực càng không yếu hơn bất cứ ai trong số bọn họ!
Lăng Phùng thân bị trọng thương, thần hồn cũng nhạt đi mất mấy phần, thậm chí còn suýt bị Tiêu Chính Văn đánh cho thần hồn tiêu tán!
“Cứu tôi!”
Lần này, Lăng Phùng thật sự sợ hãi, nếu như Tiêu Chính Văn lại chém ra, hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi, thậm chí nhát kiếm đó còn là dấu chấm hết cho quãng đời này của hắn!
“Chết đi!”
Trần Phong lại vung kiếm chém về phía Tiêu Chính Văn!
“Tiêu Chính Văn, dù anh có dùng thủ đoạn gì thì ngày hôm nay anh cũng buộc phải chết!”
Trần Phong gần như đã tung ra con át chủ bài cuối cùng, chỉ muốn chém đôi Tiêu Chính Văn ra thành hai mảnh với một nhát kiếm!