Nhưng chỉ cần thế lực nhà họ Khổng can thiệp vào thì chắc chắn sẽ phá vỡ được mọi kế hoạch của Thanh Liên và ông lão Thiên Tinh. Đến lúc đó, nhà họ Mạnh thừa nước đục thả câu, chắc chắn sẽ đạt được thành quả gấp bội.
Nếu có thể lợi dụng nhà họ Khổng, Mạnh Hồng Nho cũng không còn gì luyến tiếc.
Suy cho cùng, học vấn lớn nhất của Nho Học là làm thế nào mới để người ta chết còn mình sống, vì nhà họ Mạnh và nhà nhà họ Khổng có cùng một dòng dõi, nên càng phải so sánh xem ai thành công hơn.
“Gần đây, nếu không cần thiết thì đừng gây sự với Tiêu Chính Văn, trên thánh hội Vạn Tông tự khắc sẽ có người xử lý cậu ta!”, Mạnh Hồng Nho lạnh lùng căn dặn.
“Vâng!”, mặc dù trong lòng Mạnh Phi Vũ không phục, nhưng hắn không dám làm trái ý Mạnh Hồng Nho.
Thấy trên mặt Mạnh Phi Vũ vẫn có vẻ không can lòng, Mạnh Hồng Nho mới nói thêm: “Cháu yên tâm, nhà họ Khổng có mối thù sâu đậm với Tiêu Chính Văn, lần này, người nhà họ Khổng sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu!”
“Cho dù cháu không ra tay thì người nhà họ Khổng cũng sẽ ra mặt! Có một số chuyện không cần phải đích thân làm, cháu phải động não, học cách mượn dao giết người!”
“Cút!”
Sau đó Mạnh Hồng Nho vung tay áo, quát Mạnh Phi Vũ một cách mất kiên nhẫn.
“Vâng! Cháu sẽ tuân theo lời dạy bảo của chú!”
Mạnh Phi Vũ nói xong liền cung kính lui ra ngoài.
Lúc này, trên đường lớn của thành Thiên Đô, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực lửa đang phóng nhanh về phía Thiên Cung Bắc Cực.
Loại phương tiện giao thông hiện đại này thật sự không phù hợp với thành Thiên Đô.
So với xe ngựa trên đường, xe thể thao thật phù phiếm!
Sau khi chiếc xe dừng lại, Lý Bạch và Long Ngao lần lượt bước xuống.
Lý Bạch liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy.
Vừa đánh giá hai người họ, vừa chế nhạo: “Ôi, đây chẳng phải hai vị tiền bối của nhà họ Khổng sao? Thật trùng hợp!”
Lý Bạch có ý chỉ nói đến nhà họ Khổng mà không nhắc đến nhà họ Tư Mã, có ý hạ nhục Tư Mã Huy là tay sai cho nhà họ Khổng!
“Ông!”
Nghe vậy, Tư Mã Huy vô cùng tức giận.
Bọn họ chịu để Tiêu Chính Văn sỉ nhục vì bọn họ không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, nhưng Lý Bạch cũng sỉ nhục bọn họ thì thật quá đáng.
Lúc Tư Mã Huy định động tay với Lý Bạch, Lý Tử Dương đi theo Tiêu Chính Văn cũng đã đến cổng Thiên Cung Bắc Cực.
“Cậu Tiêu!”
“Long Vương!”
Lý Bạch và Long Ngao cùng chắp tay chào Tiêu Chính Văn.
Lý Tử Dương liếc nhìn chiếc xe thể thao trước cửa, nói với Tiêu Chính Văn: "Anh Tiêu, anh định lái chiếc chiếc xe thể thao hiện đại này đi tham dự thánh hội Vạn Tông sao?”
“Có gì không ổn à? Lên xe đi!”
Tiêu Chính Văn nói xong liền mở cửa xe ngồi vào trong.
“Cậu Tiêu, chúng tôi…”
Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương còn chưa kịp nói xong, Tiêu Chính Văn đã khởi động xe phóng vụt đi, hoàn toàn coi hai người họ như không khí.
“Anh Tiêu thật sự lái chiếc xe này đi tham gia thánh hội Vạn Tông sao?”, không ít đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực nhìn theo đèn chiếu hậu xe của Tiêu Chính Văn, thở dài nói.