“Mức độ? Không biết mức độ mà U Minh Đế Quân nói là chỉ cái gì, Hắc Dạ Xoa bị tay sai của Chư Thiên Thần Giới đánh bị thương, lẽ nào bọn tôi còn không thể báo thù sao?”
Sở Giang Vương sầm mặt đáp lại.
Trên đường đi, ông ta đã nghẹn một bụng tức không có chỗ trút giận, U Minh Đế Quân trên danh nghĩa là Đế Quân nhưng thập điện Diêm Vương chỉ là quan hệ bình đẳng với họ, Sở Giang Vương sẽ nể mặt được sao?
Vẻ mặt U Minh Đế Quân hơi thay đổi, sau đó nở nụ cười nói: “Anh Sở Vương nói gì thế, người âm phủ chúng ta sao có thể để người khác ức hiếp được?”
“Ai động vào người âm phủ thì phải trả giá, đây là quy tắc bất biến từ xưa, dù là thần vương Đế Tuấn năm đó cũng không ngoại lệ”.
“Người đâu, đem ghế lên cho hai vị này”.
U Minh Đế Quân nói, không lâu sau có hai âm binh đem hai cái ghế đến sau đó làm động tác mời với Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương.
Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương cùng nhíu mày nói: “Đế Quân có ý gì? Lẽ nào chỉ có hai người bọn tôi được ngồi?”
U Minh Đế Quân nheo mắt nhìn mấy người đại tướng Dạ Xoa, mỉm cười nói: “Được, nếu hai vị đã nói thế thì dĩ nhiên tôi không thể không nể mặt, người đâu”.
Sau đó vài âm binh lại đem mấy cái ghế nữa lên, lần lượt đặt bên cạnh Tiêu Chính Văn và mấy người đại tướng Dạ Xoa.
Mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng không khách sáo ngồi xuống.
Chỉ có Tiêu Chính Văn vẫn lạnh lùng đứng đó, không ngồi.
“Cậu Tiêu, mời ngồi”.
Một thủ lĩnh Âm Tư trong đó khách sáo làm động tác mời với Tiêu Chính Văn.
“Cậu Tiêu”.
Đúng lúc này một người đàn ông mặc đồ trắng lên tiếng: “Hôm nay nể mặt Sở Giang Vương và Tần Quảng Vương, dĩ nhiên bọn tôi sẽ không làm gì cậu”.
“Nhưng cậu Tiêu cũng từng nói cậu vừa không phải người âm phủ, cũng không phải người vùng ngoài lãnh thổ, nếu đã đến âm phủ thì tại sao không chào bọn tôi một tiếng?”
“Lẽ nào giới thế tục các cậu đều làm việc như thế sao?”
Người nói là thủ lĩnh Âm Tư bộ Phạt Tội – Thiên Sát.
Theo nói bộ phận của ông ta có trách nhiệm xem xét thẩm tra âm phủ, là một người cực kỳ có thực quyền ở cả Âm Tư, hơn nữa thực lực của người này chỉ đứng sau U Minh Đế Quân, không khác Tần Quảng Vương mấy.
Chính vì thế, lời nói của Thiên Sát rất có trọng lượng ở các bộ Âm Tư.
Ông ta vừa dứt lời, thủ lệnh bộ Thưởng Thiện vừa rồi đang thị uy với Tiêu Chính Văn – Lạc Đan không khỏi nhíu mày.
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói: “Ồ, vậy ý của ông thì tôi nên làm thế nào?”
Thấy vẻ mặt của Tiêu Chính Văn không tốt, phán quan mặt đen vội đứng lên nói: “Anh Thiên Sát, cần gì phải khiến mọi chuyện trở nên gay go? Cậu Tiêu từ xa đến là khách, đây chẳng phải là đạo lý tiếp khách của âm phủ chúng ta sao?”
“Hừ! Ông là cái thá gì! Dám nói bậy bạ trước mặt tôi”.
Thiên Sát nổi giận, đập vào tay vịn ghế, đứng phắt dậy.