Chương 739: Tôi đợi cậu chiến thắng trở về
Ông ta không hề nhắc đến thân phận chủ soái Bắc Lương của Tiêu Chính Văn vì sợ đối phương biết rồi sẽ không dám nhận nhiệm vụ.
Boke khinh thường nói: “Người này đã là một người chết rồi”.
“Nhiệm vụ lần này tuyệt đối sẽ không thất bại, dù gì mục tiêu mà tôi ám sát chỉ là một thằng ở rể, nói trắng ra là một thằng đàn ông còn không bằng phụ nữ”.
“Nếu như loại nhiệm vụ này mà cũng có thể thất bại thì chi bằng tôi nổ súng tự sát luôn cho xong”.
Boke cười lắc đầu, lấy hai khẩu súng của mình ra nghịch.
Đồng thời, ánh mắt hắn cũng chú ý đến tấm ảnh chụp Khương Vy Nhan, liếm môi nói: “Người phụ nữ này không tồi, tôi sẽ hưởng thụ cô ta trước rồi mới kết liễu cô ta!”
“…Nơi đây là bên trong biên giới Hoa Quốc, nếu như dùng súng ở chỗ chúng tôi sẽ rất dễ bị phía trên để ý tới, đến lúc đó nếu như tiến hành truy cứu thì thân phận của cậu có thể sẽ bị bại lộ”.
Khương Văn Kỳ lo lắng nhắc nhở.
“Tôi không chỉ biết dùng súng thôi đâu, dù là sử dụng dao găm thì năng lực của tôi cũng rất mạnh, ông không tin tưởng vào bản lĩnh của tôi sao?”
Ngón giữa của Boke khẽ chuyển động, hai khẩu súng liền thu vào trong ống tay áo, sau đó hắn cởi áo khoác gió và lấy ra từ phía sau một con dao sắc nhọn.
“Thật ra tôi đã từng tập luyện sử dụng dao găm một cách chuyên môn, thứ này mà dùng để giết người mặc dù không nhanh bằng súng nhưng lại rất đã, đặc biệt là khoảnh khắc cảm nhận được mũi dao xé rách da thịt nghiến vào yết hầu và xương cốt, nó mang lại cho tôi cảm giác thích thú như được nếm máu”.
“Hạng một trăm bảy mươi hai trên bảng xếp hạng sát thủ, Evan hai dao là tài khoản khác của tôi”.
Boke nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lướt qua lưỡi dao, để cho dấu vân tay dán lên trên lưỡi dao tạo ra tiếng ma sát rất khẽ. “…” Khương Văn Kỳ trầm mặc không nói gì nữa, mặc dù ông ta mới được mở mang về hai khẩu súng của Boke nhưng vẫn chưa từng được thấy Boke trực tiếp tác chiến, liệu hắn có thể phát huy được bao nhiêu khả năng.
“Không tin tôi sao? Không tin thì ông tìm mấy tên vệ sĩ tới đây thử đi, không phải sẽ biết luôn hay sao?”
Boke xoay đầu nhìn Khương Văn Kỳ, cổ tay khẽ cử động, lưỡi dao phi như bay cắm thẳng vào cửa phòng Khương Văn Kỳ.
Lưỡi dao sắc nhọn gần như chạm qua tóc ông ta rồi mới cắm phập lên bức tường sau lưng.
Khương Văn Kỳ sợ tức mức đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, một sợi tóc khẽ rơi từ trên đầu xuống.
Quản gia hốt hoảng hô lên: “Người đâu! Mau bắt tên sát thủ này lại cho tôi!”
Vừa mới hét lên, chỉ một giây sau, năm sáu tên vệ sĩ lập tức xông từ ngoài cửa vào, trong tay bọn họ đều cầm gậy cao su, cảnh giác lao đến trước mặt Khương Văn Kỳ. “Chết đi!” Boke cầm lưỡi dao vừa xuất hiện trên tay, đồng thời nhanh chóng lao tới trước mặt mấy tên vệ sĩ kia, lưỡi dao trong tay chuyển động trên không như thêu hoa, tạo ra những tia sáng chói lóa.
Lúc Khương Văn Kỳ hoàn hồn trở lại thì lưỡi sao nhuốm đầy máu tươi đã kề trên yết hầu ông ta.
Những tên vệ sĩ vừa mới xông vào đã nằm la liệt trên mặt đất, máu chảy bê bết.
Lúc này, ngay cả thở mạnh Khương Văn Kỳ cũng không dám, bởi vì ông ta cảm nhận được rất rõ lưỡi dao sắc lạnh kia đang kề sát vào yết hầu.
“Nếu như ông là tên Tiêu Chính Văn kia, ông cảm thấy mình có thể tránh được lưỡi dao này của tôi không?”
Giọng nói của Boke vang lên bên tai Khương Văn Kỳ.
Sau đó, Khương Văn Kỳ liền cảm thấy lưỡi dao đang kề sát ngày càng kéo ra xa cổ, sát khí gấp rút cũng dần dần biến mất.
Boke lấy lại con dao đang ghim trên tường, thu hai con dao trở về.
“Yên tâm đi, đối phó với Tiêu Chính Văn tôi còn chẳng cần dùng đến súng, dù cho thực lực của đối phương rất mạnh, chỉ cần tôi rút hai súng ra thì hắn cũng khó mà giữ nổi tính mạng”.
Boke thu lại toàn bộ vũ khí của mình, quay trở lại ngồi lên ghế sofa uống rượu.
Nếu như không phải dưới chân Khương Văn Kỳ vẫn đang chất đống xác vệ sĩ thì quản gia thậm chí còn không dám tin cậu thanh niên nước ngoài nhìn tưởng chừng vô hại trước mắt lại là một sát thủ đẳng cấp.
“Tối nay tôi sẽ tới gần nhà bọn chúng thăm dò trước, tối mai là có thể kết thúc nhiệm vụ, ông cứ chuẩn bị cho đủ một triệu tệ đi, đợi tôi trở về lấy tiền là được”.
Giọng nói của Boke vô cùng tự tin.
Khương Văn Kỳ cũng phản ứng trở lại, khoé miệng nở nụ cười nham hiểm!
Có sát thủ đẳng cấp như vậy, chẳng lẽ lại không có cách gì giết được Tiêu Chính Văn?
Trước đây sao mình lại không nghĩ đến chuyện thuê sát thủ để đối phó với Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan cơ chứ?
“Được! Tôi đợi cậu chiến thắng trở về!”
Khương Văn Kỳ cười nói, vẻ mặt giống như hoa nở, sát khí trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm!
Sau tối mai, Tu Hà chính là của nhà họ Khương rồi!