“Nơi này là Thiên Cung Bắc Cực, anh có thể yên tâm, nhiều người chứng kiến như thế tôi tuyệt đối sẽ không bắt nạt anh, chúng ta làm theo quy tắc của thành Thiên Đô, tôi chính thức khiêu chiến với anh, anh dám nghênh chiến không?”
Ánh mắt Vương Vũ sáng quắc nhìn Tiêu Chính Văn, cho dù Tiêu Chính Văn có chấp nhận khiêu chiến của hắn hay không thì đều mất mặt.
“Sư huynh Vương, anh Tiêu chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng, anh là đại tài Đế Cảnh mà lại muốn khiêu chiến với hắn ư? Sao anh có thể không biết xấu hổ mà nói thế”, Tiêu Chính Văn chưa lên tiếng, Lý Tử Dương đã vội nói.
Nói thế nào Tiêu Chính Văn cũng chỉ là cảnh giới Nhân Hoàng mà thôi, sao có thể là đối thủ của đại tài Đế Cảnh?
Hơn nữa trước khi Vương Vũ vẫn chưa đột phá đã tự tay chém chết một cao thủ Đế Cảnh, bây giờ hắn đã đạt đến Đế Cảnh, Tiêu Chính Văn liệu có thể là đối thủ của hắn sao?
Đây chẳng phải là tỏ ý muốn Tiêu Chính Văn tự tìm đến cái chết à?
“Hừ, không dám thì hãy quỳ trước mặt tôi, xin lỗi tôi”.
“Đế Cảnh rất ghê gớm, hành động vĩ đại hôm nay của Vương Vũ tôi dù ở trong sách sử cũng đủ để biết một bài văn dài, một cảnh giới Nhân Hoàng vô dụng như anh có tư cách gì khoa chân múa tay với Vương Vũ tôi”.
“Nếu Tiêu Chính Văn anh đã dám nói ngông cuồng như thế thì phải chuẩn bị tâm lý trả giá”.
Vương Vũ lại lần nữa bức ép Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn không dám chấp nhận lời khiêu chiến thì chỉ có thể quỳ xuống xin lỗi hắn, sau này Tiêu Chính Văn còn mặt mũi nào đứng trong Thiên Cung Bắc Cực?
Nhưng nếu Tiêu Chính Văn đánh với hắn thì kết quả đã quá rõ ràng rồi.
Mặc dù Vương Vũ vừa đột phá nhưng với thực lực của hắn, trước khi đột phá đã có thể đánh chết cao thủ Đế Cảnh, bây giờ hắn đã là cường giả Đế Cảnh, Tiêu Chính Văn sao có thể là đối thủ của hắn?
Nếu xét về sức chiến đấu, lúc này Vương Vũ cũng có thể đánh với cao thủ Đế Cảnh cấp hai, hơn nữa chỉ cần là Đế Cảnh cấp một, thậm chí hắn có thể nghiền nát đối phương.
Nói cách khác, trong mắt hắn, Tiêu Chính Văn nhỏ bé như một con kiến.
Lúc này xung quanh im phăng phắc đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mọi người đều đang đợi câu trả lời cuối cùng của Tiêu Chính Văn.
“Sư huynh Vương, anh cần gì phải so đo với anh ta, tôi nghĩ cứ để anh ta dập đầu ba cái với anh rồi nói xin lỗi, chuyện cứ thế cho qua, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của anh mà”.
Nguyệt Nhu cố ý khiêu khích Tiêu Chính Văn.
Không chỉ cô ta mà ngay cả Mạnh Phi Vũ đều đang đợi Tiêu Chính Văn bị chọc tức, không quan tâm đến sống chết mà đánh với Vương Vũ một trận.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Vương Vũ lắc đầu nói: “Thật ra tôi không muốn làm anh bị thương nhưng tiếc là anh lại không biết sống chết mà khiêu chiến”.
“Nếu đã thế thì cứ đánh thôi”.
Vừa dứt lời cả người Tiêu Chính Văn xoẹt qua đã đến trước mặt Vương Vũ.
“Đúng là không biết trời cao đất dày”, Nguyệt Nhi giễu cợt.
Còn Mạnh Phi Vũ lại lộ ra vẻ đắc ý, cuối cùng Tiêu Chính Văn cũng cắn câu đúng như kế hoạch trước đó của họ.