Anh đang định bảo bọn họ dừng tay nhưng đám người này đã rất kích động, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Sau nửa giờ đồng hồ, trọng tài phụ trách trận đấu đột nhiên gọi tên mười tuyển thủ của Hồ Chí Hải.
Không lâu sau, Hồ Chí Hải lén lút gọi điện thoại cho Tiêu Chính Văn, để anh ra mặt một chuyến.
"Tiêu rồi, chúng ta trúng kế rồi!"
Sau khi Hồ Chí Hải gặp Tiêu Chính Văn liền nói lớn.
"Xảy ra chuyện gì?", Tiêu Chính Văn hỏi.
"Người bên Vy Hào không có chút đạo đức võ thuật nào, bọn chúng vừa cố ý tới gây chuyện, hơn nữa còn khiêu khích khiến người của chúng ta động tay động chân với bọn chúng, rồi trở mặt tố cáo binh lính của chúng ta đánh người”.
"Vừa nãy, mười người đi theo Oda Saryu đều là những binh lính bình thường, không phải là tuyển thủ dự thi, còn những người bên phía chúng ta vừa đánh lộn toàn bộ đều là tuyển thủ tham gia thi đấu”.
"Trọng tài phía trên vừa quyết định, bên chúng ta có năm người bị cấm thi đấu, mà năm người này đều là những cao thủ đấu tay đôi của đội chúng ta”.
Hồ Chí Hải vừa tức giận vừa nôn nóng, không nhịn được đấm một phát lên tường.
Trong số các tuyển thủ có đến năm người không thể tham gia thi đấu, hơn nữa năm người này đều là những cao thủ đấu tay đôi.
Như vậy vào trận đấu ngày mai, bọn họ sẽ vô cùng bất lợi.
"Không còn cách nào khác, chủ soái Tiêu ngày mai chỉ có thể để anh ra trận! Nhất định phải kiên quyết đánh gục hết đám binh lính đáng chết bên Vy Hào! Kiên quyết dập tắt sự kiêu ngạo của bọn chúng!"
Hồ Chí Hải siết chặt nắm đấm, vừa tức giận vừa căm hận nói.
"Để tôi ra trận sao? Việc này không phù hợp với quy định dự thi mà nhỉ?"
Tiêu Chính Văn nhíu mày.
Hồ Chí Hải lập tức nở nụ cười nịnh nọt, đồng thời còn lấy ra điếu thuốc, đưa cho Tiêu Chính Văn.
"Chủ soái Tiêu, anh nghĩ mà xem, thái độ kiêu ngạo của mấy người Vy Hào hôm nay, anh có chịu nổi không? Nếu để cho bọn chúng thắng, thì lỗ mũi của bọn chúng chắc phải vênh lên tận trời đấy. Hơn nữa, ở đây có mấy người biết được thân phận của anh chứ?"
Nghe lời Hồ Chí Hải nói, trong lòng Tiêu Văn Chính cũng thấy hợp lý.
Nếu là đối thủ khác thì cũng kệ, đằng này lại là Vy Hào, đội tuyển có mối thù hận sâu nặng với bọn họ.
Tiêu Chính Văn vuốt cằm phân tích: "Đây là cái bẫy mà bọn chúng đã tính toán tỉ mĩ, hơn nữa, trọng tài lần này phần lớn đều là người Mễ Quốc. Nhất định bọn chúng đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước, cố ý để cho năm tuyển thủ của chúng ta bị cấm thi đấu, không triệt hạ hết toàn bộ người của chúng ta là muốn đánh bại chúng ta trong trận đấu, như vậy không chỉ có thể đả kích chúng ta, mà còn có thể củng cố sự tự tin của bọn chúng”.
Tiêu Chính Văn đã phân tích được mục đích của đối thủ, thật sự có thể nói là giết người không cần dao.
Mười người đều động tay động chân nhưng chỉ có năm người bị cấm thi đấu.
Từ đó có thể thấy được dã tâm của đối phương.
Bọn chúng không chỉ muốn đánh bại đội tuyển của Hoa Quốc trong trận đấu mà thậm chí còn muốn đả kích sự tự tin của đội tuyển Hoa Quốc!
"... Vậy trước tiên cậu giúp tôi ghi tên vào danh sách đi, trận đấu tay đôi ngày mai, nếu quả thật cần tôi ra trận thì tôi sẽ bước ra”.
Cuối cùng Tiêu Chính Văn chỉ có thể hứa như vậy.
Nghe thấy câu nói này, Hồ Chí Hải cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, vì trận đấu lần này, anh ta thật sự đã rất nhọc lòng.
Buổi tối hôm đó, bên cạnh các tuyển thủ tham gia thi đấu ngồi trong phòng nghỉ, có năm người vô cùng tức giận thu dọn hành lý của mình.
Trong đó một người càng nghĩ càng tức, không nhịn được siết chặt tay đấm lên tường, có giọt nước rỉ ra từ khóe mắt.
"Mẹ kiếp! Thật sự là quá ghê tởm, vậy mà lại đưa chúng ta vào tròng!"
Một người phẫn nộ chửi to.
"Chúng ta huấn luyện lâu như vậy, giờ thì phí công vô ích rồi! Uổng công bị đánh nhiều như vậy! Uổng công nghe dạy nhiều như vậy!"
Còn chưa kịp thi đấu đã bị tuyên bố bị loại.
Bọn họ hoàn toàn không thể nào chấp nhận nổi chuyện này.
Đây tương đương với việc bọn họ còn chưa chính thức vác súng lên chiến đấu thì bộ tư lệnh phía sau đã lựa chọn giơ tay đầu hàng.
Giống như mười năm gian khổ học tập, đến ngày đi thi lại nhận được thông báo bị hủy bỏ tư cách dự thi.
Hơn nữa việc này còn có người cố ý hãm hại.
Nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của Oda Saryu ngày hôm nay, bọn họ lại tức giận siết chặt nắm đấm.
Đúng vào lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Tiêu Chính Văn xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Xem ra, tâm trạng của các cậu không được tốt lắm”.
Trong giọng điệu của Tiêu Chính Văn còn mang theo nụ cười.
"Chủ soái Tiêu, là chủ soái Tiêu...”
"Chủ soái Tiêu, tuyển thủ của Vy Hào quả thật quá ghê tởm, bây giờ mấy người chúng tôi đều bị cấm thi đấu rồi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Ông nội nhà nó chứ!”
Sau khi gặp Tiêu Chính Văn, tâm trạng uể oải ban nãy của bọn họ đều tan thành mây khói, bắt đầu kể khổ với anh.
Tiêu Chính Văn phất tay, nói với bọn họ: "Bọn chúng quả thật vô cùng đáng hận, chính vì như vậy nên chúng ta nhất định phải lấy lại trăm phần trăm tinh thần”.
"Ngày mai, chúng ta không chỉ phải thắng bọn chúng mà còn phải đánh cho bọn chúng một trận tơi bời!"
Tiêu Chính Văn nói với những tuyển thủ dự thi.
"Nói thì dễ, nhưng bây giờ các thành viên chủ lực của chúng ta đều đã bị cấm thi đấu, mấy người chúng tôi người có sở trường bắn súng, người thiên về các hoạt động thể lực, muốn thắng được đối thủ là việc vô cùng khó khăn”.
Một tuyển thủ trong đó lên tiếng với vẻ mặt ủ rũ.
Vy Hào vốn có rất nhiều cao thủ giỏi võ Karate và Taekwondo, cho dù bọn chúng không sử dụng quỷ kế, thì đội Hoa Quốc cũng không chắc có thể thắng được đối thủ.
Bây giờ, quân chủ lực tham gia thi đấu còn thiếu đến một nửa, muốn thắng được Vy Hào càng khó hơn.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, ánh mắt dần trở nên sắc bén, đồng thời trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt.
"Nếu bọn chúng đã sử dụng thủ đoạn, vậy chúng ta đương nhiên cũng có thể, tôi sẽ ra trận cùng các cậu, hơn nữa sẽ hoàn toàn đánh tan quân thù dám làm nhục người lính của Hoa Quốc chúng ta!"
Tiêu Chính Văn siết chặt nắm đấm, giơ nắm đấm về phía mười thành viên thi đấu.
"Chủ soái Tiêu... vậy mà tôi lại có thể cùng đội với chủ soái Tiêu, lại có thể cùng anh ra trận đánh địch!"
Ngay lập tức, tất cả những tuyển thủ tham gia thi đấu đều vô cùng xúc động, bọn họ cảm thấy bản thân hết sức vinh dự!
Các tuyển thủ tham gia thi đấu đều kích động bước lên trước, cũng đưa nắm đấm của mình ra, mười một nắm đấm cùng chụm lại một chỗ.
Lúc này, sự kích động trong lòng bọn họ đã không thể hình dung được, đứng trước mặt mình chính là chủ soái hàng đầu của Hoa Quốc!
Trận đấu lần này, Hoa Quốc tất thắng!
Buổi tối hôm đó, trong khu vực nghỉ ngơi của Vy Hào, Oda Saryu gọi điện thoại cho đoàn đại biểu Mễ Quốc, cũng chính là quan chỉ huy dẫn đội tới tham gia trận thi đấu lần này, Tư lệnh Marvin.
"Tư lệnh Marvin, tôi đã cấm thi đấu theo như kế hoạch của ông, trận đấu ngày mai, bọn chúng chắc chắn sẽ phải nhận thành tích thảm nhất, sớm rời khỏi cuộc thi”.
Oda Saryu cười không khác gì một con chó giữ nhà.
"Tốt, rất tốt, chỉ cần ông giúp diệt trừ những mối đe dọa khác, chúng tôi có thể giúp các ông lọt vào top ba, thậm chí sẽ nâng đỡ ông trở thành thống soái hàng đầu ở nước ông!"
Tư lệnh Marvin nói ở đầu dây bên kia.
Nghe đến câu này, Oda Saryu kích động gần như muốn nhảy cẫng lên: "Vậy phải cảm ơn Tư lệnh Marvin trước rồi!"
Trước cuộc thi, hai nước đã bắt tay nhau kết thành liên minh.
Ngày hôm sau, trận thi đấu bắt đầu, hạng mục thi đấu của lượt thứ nhất là trận đấu tay đôi.
Cho dù là quốc gia nào, điều được coi trọng nhất là tố chất tổng hợp của mỗi binh lính, mà cuộc thi để có thể nói lên tố chất tổng hợp rõ nhất chính là đấu tay đôi.
Trận đấu tay đôi giữa các binh lính đặc chủng thì quy định lại càng đặc biệt hơn.
Mặc dù quy định không cho phép sử dụng vũ khí, nhưng ngoại trừ điều ấy ra thì cũng không còn bất cứ hạn chế nào, thậm chí khi chiến đấu còn có thể đánh vào những chỗ hiểm.
Chỉ khi hét lên xin đầu hàng, hoặc bị đánh đến mức mất đi ý thức không thể động đậy, hoặc bị đánh đến lúc mất đi khả năng chống trả mới bị phán là thất bại.
Mãi đến gần trước khi trận thi đấu Hồ Chí Hải cũng mới đi tìm bốn ứng cử viên có thành tích không tệ, tạm thời nói với họ về luật thi đấu.
Trước khi trận đấu bắt đầu.
Tiêu Chính Văn nhìn Oda Saryu đang đi về phía mình bằng ánh mắt sắc bén.
Oda Saryu tới trước mặt Tiêu Chính Văn, thậm chí còn kiêu ngạo ngửa mặt lên trời cười lớn.
Oda Saryu nói: "Nghe nói các cậu thiếu mất vài thành viên chủ lực, tôi thấy các cậu nên sớm từ bỏ quyền thi đấu mà quay về đi, mấy loại rác rưởi như vậy, ra trận cũng chỉ mất mặt mà thôi”.
Tiêu Chính Văn nghe xong, sắc mặt u ám, đưa tay giáng một bạt tai vào mặt Oda Saryu khiến ông ta đứng ngây người tại chỗ.