Chương 771: Học chiêu thức mới
“Vậy cậu Tiêu, cậu muốn phải thế nào?”
Trong giọng của hiệu trưởng Kim còn có ý cầu xin, ông ta lau mồ hôi trên tán, nhưng chốc sau trán lại đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tiêu Chính Văn nói theo giọng điệu của ông ta, quơ qua quơ lại thư đồng ý trong tay nói: “Nếu vừa rồi ông đồng ý cho em gái của tôi nhập học thì lúc này cũng chỉ dừng ở đây”.
“Đáng tiếc, ông không chỉ muốn hối lộ mà còn đe dọa chúng tôi. Hành vi này của các ông quả thật là khinh thường người khác quá đáng, biến trường học thành nơi bất lương”.
“Thảo nào gần đây tin tức cứ đưa tin có hiện tượng quan liêu trong trường học, một vài sinh viên chỉ vì được làm trong hội học sinh mà bắt nạt và chèn ép các bạn học khác, xem ra là học từ các ông”.
Cuối cùng, Tiêu Chính Văn đập mạnh lên bàn, đứng dậy hỏi: “Hiệu trưởng Kim, tôi chỉ tố giác lên trên mà ông đã chặn luôn đường học của sinh viên rồi, ông đúng là lớn lối nhỉ!”
“Trường học là nơi giáo dục con người, sau này những sinh viên này bước ra xã hội, sẽ cống hiến, đóng góp cho đất nước”.
“Chứ không phải là học thói quan liêu trong trường rồi ra ngoài xã hội bắt nạt người dân”.
Tiêu Chính Văn nói những lời này xong thì xé thư đồng ý ra thành từng mảnh.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi không cần tờ giấy này nữa, lát nữa sẽ có hiệu trưởng mới đến đây, lúc đó ông ta sẽ làm thủ tục nhập học cho em gái tôi, còn ông đến Bộ giáo dục để suy xét lại hành vi của mình đi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người định dẫn Diêu Linh rời đi.
Lúc nãy Ôn Bất Lâm gửi tin nhắn cho anh nói đã thu xếp xong mọi chuyện, chỉ cần Diêu Linh về nhà đợi mấy hôm nữa có thông báo là có thể giải quyết.
“Anh đã thu xếp xong, anh đưa em đến khách sạn nhé”.
Tiêu Chính Văn khẽ nói.
Diêu Linh bên cạnh lại ngờ vực nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Anh rể, rốt cuộc anh làm gì thế? Trước đây em nghe chị họ nói anh là lính xuất ngũ, sau đó mới nhận ra anh không đơn giản như vậy. Bây giờ có vẻ như anh thật sự không đơn giản”.
Tiêu Chính Văn khẽ cười giải thích: “Không có gì, anh quen với vài người bạn ở Giang Trung, vừa lúc người đó đang làm việc ở Bộ Giáo dục, chỉ vậy thôi. Được rồi, anh đưa em về”.
Nói xong Tiêu Chính Văn khởi động xe lái ra khỏi trường Đại học Giang Trung.
Sau khi về đến biệt thự Ôn Bất Lâm tặng, Tiêu Chính Văn lấy mảnh giấy cũ của cuốn “Thiên Sơn Thư Lục” lấy được từ nhà họ Viên ra nghiên cứu nội dung bên trong.
Anh phát hiện ba mảnh giấy cũ này đa phần ghi chép lại công pháp và võ thuật đã thất truyền từ lâu.
Nhưng hình như Viên Thiên Kiệt không hiểu mấy cái này lắm.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc đọc, phát hiện ra những cách đánh của chiêu thức Hàng Long Phục Hổ được ghi lại bên trong rất hợp với anh.
Trong chiêu thức Hàng Long Phục Hổ có giải thích về sức lực cơ bắp, nguyên lý của nó là quyền pháp đặc biệt để phát huy sức mạnh từ cơ bắp một cách hoàn hảo, làm mọi nắm đấm của mình có sức nặng hơn bình thường.
Trong đó cũng có các phương pháp điều tiết hơi thở, lúc đánh quyền và thay đổi chiêu thức thì sẽ có các cách điều tiết hơi thở khác nhau.
Đây chính là khí công cứng, là để bản thân trở nên mạnh hơn, trở nên có sức bùng nổ hơn thông qua khí trong cơ thể.
Khi một người siết chặt bàn tay, y tá tiêm thuốc thậm chí đầu kim tiêm không thể đâm vào da.
Đó là vì sức lực của cơ bắp làm vẻ ngoài của mình trở nên chắc và mạnh hơn, còn có thể đạt đến cảnh giới dao súng không thể bắn xuyên qua mình.
Trong võ đạo, tùy theo thực lực mà cảnh giới võ thuật tu luyện được chia thành: da đồng, xương sắt, võ sư, đại sư, tông sư.
Đạt đến da đồng cũng chỉ mới là cảnh giới sơ cấp, đa phần mọi người dừng ở bước này chỉ có thể làm vài màn biểu diễn xiếc trên đường thôi.
Thật ra mấy màn biểu diễn dao súng không thể xuyên qua da thịt được hoặc là giáo đâm vào họng gì đó không có khả năng thực chiến.
Vì chắc chắn họ phải vận khí cho tốt, một khi đánh nhau với người khác, khi họ chưa kịp vận khí thì có thể sẽ bị đối phương đánh một đòn là thua.
Tiêu Chính Văn gật đầu đồng ý khi đọc các giải thích trong đó.
Phân loại cảnh giới trong võ đạo này đa phần gần giống với phân loại thực lực trong quân đội.
Da đồng cũng là thực lực của binh lính bình thường, xương sắt thì đã đạt đến thực lực binh vương của quân đội, võ sư cũng là cao thủ cấp quân vương, đại sư là cường giả chiến thần, tông sư là cường giả cấp chủ soái chỉ huy chiến khu.
Hơn nữa trong võ đạo, còn phân mỗi cảnh giới lớn ra thành sơ cấp, trung cấp, hậu cấp và đỉnh cao, tương ứng với bốn cấp bậc của chiến lực các cảnh giới trong quân đội.
Còn cảnh giới tông sư lại không phân cấp nhiều lắm, hay nói cách khác là trong võ đạo, tông sư quá ít, họ không thể phân chia thực lực của tông sư.