Chương 792: Một chiêu giết chết chưởng giáo
Nửa tiếng sau.
Tập đoàn Vy Nhan đã hoàn toàn bị đập phá tan tành.
Lúc này chưởng giáo Hổ Đen đạp lên đầu một nhân viên, ấn mạnh anh ta xuống đất, kiêu ngạo nói: “Tổng giám đốc và chồng cô ta đang ở đâu? Bảo họ lập tức lăn đến đây ngay, nếu không hôm nay các người phải chết”.
Chỉ một câu nói đã khiến tất cả nhân viên nằm trên mặt đất trong đại sảnh đều im bặt.
“Tôi… tôi không biết… cầu xin các ông tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ là người làm công”.
Nhân viên đó gắng sức cầu xin tha.
Chưởng giáo Hổ Đen lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Không biết à? Tốt lắm, xem ra các người rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi đây!”
Dứt lời, ông ta nhấc chân lên rồi đạp mạnh xuống.
Cánh tay của nhân viên đó lập tức bị giẫm nát.
“A a a! Tay của tôi, tay của tôi…”
Nhân viên đó kêu thảm thiết mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch rồi ngất xỉu.
Sau đó chưởng giáo Hổ Đen lạnh lùng nhìn các nhân viên ngã dưới đất cũng như đang trốn trong góc, ông ta giơ tay lên tức giận nói: “Trói hết tất cả lại rồi treo lên trước cổng tòa nhà. Tôi không tin Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đó còn có thể trốn trong mai rùa”.
“Vâng!”
Một đám đệ tự đồng thanh đáp.
Đúng lúc này, Tô Tĩnh từ xa chạy đến, lo lắng hét lên: “Dừng tay lại, dừng tay lại hết cho tôi! Các người là ai? Sao lại đập phá công ty chúng tôi? Nếu các người còn không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Nói xong, Tô Tĩnh lấy điện thoại ra định gọi cho cảnh sát.
Nhưng một tên đệ tử lao đến giật lấy điện thoại của Tô Tĩnh, tiện thể còn trở tay quật ngã Tô Tĩnh xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, gò má Tô Tĩnh sưng lên, khóe miệng rỉ ra chút máu.
Cơn đau trên mặt khiến cả người cô ấy run rẩy, nhưng cô ấy không rên rỉ tiếng nào mà chỉ ngẩng đầu lên tức giận nhìn chưởng giáo Hổ Đen từng bước đến chỗ mình nói: “Tổng giám đốc và anh Tiêu tuyệt đối sẽ không tha cho các ông”.
Lúc này chưởng giáo Hổ Đen đứng trước mặt Tô Tĩnh, nhìn xuống Tô Tĩnh đang nằm sấp dưới đất, tay che má cười khẩy hỏi: “Vậy à? Thế tôi vẫn mong cái tên Tiêu Chính Văn đó có thể xuất hiện ở đây”.
“Thế này nhé, tôi cho các người năm phút mau chóng liên lạc với tên Tiêu Chính Văn đó. Nếu trong vòng năm phút mà cậu ta không đến thì nửa đời còn lại các người sẽ trở thành người thực vật”.
Ông ta nói vậy khiến các nhân viên quanh đó đều khiếp sợ không ngừng khóc lóc cầu xin.
Tô Tĩnh cũng nhíu mày nhìn nhân viên xung quanh.
Một mình cô ấy thì không sao nhưng cô ấy không nhẫn tâm làm liên lụy đến những nhân viên vô tội này.
Thế nên cô rất rối.
Cô ấy cũng biết nếu Tiêu Chính Văn đến đây thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với bọn họ.
Nhìn đám người này cũng không phải lương thiện gì, nếu anh Tiêu xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Cứ thế năm phút trôi qua rất nhanh.
Chưởng giáo Hổ Đen nhìn đồng hồ, sau đó lạnh lùng nói: “Hết năm phút rồi, xem ra tổng giám đốc Khương và chồng cô ta đã bỏ rơi các người rồi, vậy thì xin lỗi nhé… Người đâu, đưa bọn họ ra ngoài đánh chết đi!”
Mấy đệ tử đó lập tức lao vào đám nhân viên không mang vũ khí, liên tục đánh đá vào người họ.
Từng tiếng kêu thảm thiết, đau đớn vang lên.
Chưởng giáo Hổ Đen cũng bước đến chỗ Tô Tĩnh, thân hình dũng mãnh như có thể che cả ngọn núi lớn đè ép Tô Tĩnh yếu ớt, nhỏ bé.
Nhưng!
Bỗng dưng!
Một giọng nói lạnh lùng như tử thần vang vọng khắp cả đại sảnh.
“Bắt nạt nhân viên của công ty tôi, Thanh Vân Tông đúng là gan lớn bằng trời!”
Sau đó.
Một bóng người mang theo lửa giận ngút trời bước đến từ đằng xa, đám đệ tử của Thanh Vân Tông đang đánh người còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang diễn ra thì đã bị đá văng ra xa như bao cát, sau đó ngã rầm xuống đất, phun ra máu, chết ngay tại chỗ.
Đợi lúc chưởng giáo Hổ Đen hoàn hồn, quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông đang nhếch miệng nở nụ cười sắc lạnh đứng trước mặt ông ta.
Giữa hai mày người đàn ông này toát ra sát khí ngút trời như thanh kiếm sắc bén, chói mắt và lạnh lùng.
“Mày muốn chết hả?”
Chưởng giáo Hổ Đen lướt nhìn mấy đệ tử ngã trên đất, tức giận quát, ông ta giơ nắm đấm lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng.
Tiêu Chính Văn giơ tay lên cản lại một đòn của chưởng giáo Hổ Đen, sau đó bóp chặt, nắm đấm của chưởng giáo Hổ Đen cứ thế bị bóp gãy.
Cảnh tượng này khiến mọi người thảng thốt.
Đám người hóng chuyện vây lại xem và cả Lưu Nhân Vân đang ngồi trên xe lăn cũng hít sâu một hơi.
Đó là một trong bốn chưởng giáo lớn của Thanh Vân Tông, chịu trách nhiệm chỉ dạy võ thuật cho các đệ tử Thanh Vân Tông.
Thực lực vô cùng mạnh.
Là cường giả đỉnh cao trong hàng võ sư võ thuật.
Nếu so với quân đội thì cũng là cường giả quân vương cấp bốn sao.
Nhưng bây giờ lại chẳng chống đỡ được một đòn của Tiêu Chính Tiêu Văn bỗng nhiên xuất hiện này, cứ thế nắm đấm bị bóp nát.
Chưởng giáo Hổ Đen cũng ngơ ngác, đầu tiên là hét lên đau đớn nhìn nắm đấm chảy máu ròng ròng, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ một cú đấm khác lên đánh về phía Tiêu Chính Văn.
“Cái tên ngông cuồng này! Mày chết đi!”
Nhưng tiếng hét vừa dứt.
Rầm!
Tiêu Chính Văn giơ chân lên đạp một cú thật mạnh vào ngực chưởng giáo Hổ Đen.
Trong ánh mắt hãi hùng của mọi người, chưởng giáo Hổ Đen văng ngược ra sau như bị đụng phải áo giáp nặng trịch, bay lên cao khoảng năm sáu mét, sau đó đập người vào chiếc xe hạng sang đỗ ngay trước cổng.
Chiếc xe hạng sang cũng bị kéo ra khoảng bảy tám mét vì va chạm để lại một vệt bánh xe màu đen trên mặt đất, bánh xe cũng xuất hiện khói trắng.
Người hóng chuyện vây xem có thể ngửi được mùi khét cay mũi.
Khủng khiếp quá!
Chỉ một cú đạp thôi mà chưởng giáo Hổ Đen đã bị đá thành như vậy rồi?
Lúc mọi người hoàn hồn lại thì mới phát hiện cả người chưởng giáo Hổ Đen có thân hình vạm vỡ đã dính chặt vào xe, miệng không ngừng rỉ máu, đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn nói: “Mày… mày là đại sư sao…?”
Còn chưa nói hết câu, chưởng giáo Hổ Đen đã nghiêng đầu chết ngay trước mặt mọi người.
Chết rồi!
Chết thật rồi!
Cảnh tượng này khiến mọi người sợ hãi.
Người đó là chưởng giáo của Thanh Vân Tông đấy.
Cường giả võ sư đỉnh cao!
Thế mà lại bị người ta đá chết.
Không tận mắt nhìn thấy thì thật khó mà tin nổi!
Thế chẳng phải là đắc tội với Thanh Vân Tông sao?
Còn không làm Thanh Vân Tông tức điên lên sao?
Lúc này Lưu Nhân Vân đã trố mắt, hoàn toàn ngơ ngẩn, cả người run rẩy không thôi.
Hắn nhìn Tiêu Chính Văn đang lao đến, chỉ trong tích tắc đã đánh ngã hết toàn bộ một trăm đệ tử, sau đó đá thêm cho chưởng giáo Hổ Đen một cú nữa.
Lúc này hắn đang trong tình trạng ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
Đợi lúc hắn hoàn hồn lại thì Tiêu Chính Văn đã đi đến chỗ hắn.