Chương 343: Hừng hực khí thế
Cùng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu trắng đột nhiên dừng lại trước cửa chính khách sạn!
Một người đàn ông trung niên mập mạp bước từ trên xe xuống, miệng ngậm điếu xì gà, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt. Đây chính là tổng giám đốc Lưu Tuấn Phong của tập đoàn Tân Địa!
Lúc này, ông ta nhìn thấy cả người Trương Thế Đức be bét đầy máu, dáng vẻ thảm hại như thế cũng vô cùng ngạc nhiên!
“Đức Gia, ông… ông bị sao thế này? Sao lại thành ra như vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Lưu Tuấn Phong kinh ngạc nhìn cánh tay nhuốm đầy máu tươi của Đức Gia, tám tên vệ sĩ bên cạnh cũng đều gãy tay, vẻ mặt vô cùng khốn khổ!
Ngay lập tức, trong lòng ông ta chợt dấy lên một cảm giác bất an mạnh mẽ!
Đỗ Tình Tuyết này lại hung hăng như thế?
Ngay cả Đức Gia của Tu Hà cũng dám ra tay?
Sự việc nằm ngoài dự liệu rồi đây!
“Lưu Tuấn Phong! Mẹ kiếp! Ông bày ra cho tôi cái bữa cơm này là có ý gì? Báo hại ông đây bị người ta đâm thủng tay!”
Trương Thế Đức phẫn nộ gào lên với Lưu Tuấn Phong!
“Cái gì? Ông bị người ta đâm sao?”
Lưu Tuấn Phong hít sâu vào một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng, đương nhiên ông ta hiểu rõ câu này của Đức Gia là có ý gì, lập tức gào lên: “Mẹ kiếp, đứa nào mà lại to gan như vậy, dám làm Đức Gia bị thương! Hắn không muốn sống nữa sao? Là cái con ranh Đỗ Tình Tuyết kia sao? Nhưng cô ta chỉ là người phụ nữ yếu ớt…”
“Còn có thể là ai nữa chứ? Chính là tên vệ sĩ bên cạnh Đỗ Tình Tuyết! Là tên Tiêu Chính Văn mà ông muốn tôi xử lý! Mẹ kiếp? Hôm nay ông đây phải băm vằm hắn ra, để cho tất cả mọi người nhìn thấy kết cục của việc động đến Trương Thế Đức tôi là gì!”
Lúc này Trương Thế Đức đã tức đến mức sắp phát điên, giống như một con sư tử mất đi lãnh thổ của mình, ánh mắt đỏ ngầu căm phẫn!
Chẳng mấy chốc, đám đàn em Hắc Long Đường đã bao vây chật kín xung quanh khách sạn Hoàng Triều!
Vẫn còn rất nhiều người đang trên đường đến!
Trước mắt đã có một trăm người tập trung trước cửa!
Đây chính là thế lực của Hắc Long Đường, một tiếng hô vang cả trăm đàn em hưởng ứng!
Lưu Tuấn Phong nhìn thấy cảnh tượng này cũng run rẩy, đồng thời cũng thầm cười lớn trong lòng!
Không ngờ chẳng cần bỏ ra chút công sức nào!
Căn bản không cần đến mình ra tay!
Lần trước tên Tiêu Chính Văn này làm hỏng chuyện tốt của mình ở thôn Tiểu Nam, Lưu Tuấn Phong cho người đi điều tra mới biết tên bảo vệ bên cạnh Đỗ Tình Tuyết cũng chỉ là một thằng vô dụng thích ăn bám, chẳng có gì đáng bận tâm!
Vậy nên, hôm nay ông ta đặc biệt sắp xếp bữa cơm này vì muốn tặng Đỗ Tình Tuyết cho Trương Thế Đức, như vậy có thể trói được Trương Thế Đức vào cùng một giuộc với mình, sau này chuyện làm ăn cũng được thuận lợi hơn!
Đồng thời, cũng có thể tận dụng cơ hội này để dạy cho Tiêu Chính Văn một bài học!
Vốn dĩ Lưu Tuấn Phong chỉ muốn dạy dỗ một chút, không ngờ tên Tiêu Chính Văn này đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đần độn đến độ đắc tội cả với Trương Thế Đức!
Chắc chắn chỉ có đường chết!
Lúc Trương Thế Đức đang tập hợp một trăm anh em đứng trước cửa lớn dặn dò thì có hai bóng người chậm rãi bước ra từ cửa khách sạn.
Đỗ Tình Tuyết vừa mới ra khỏi cửa chính đã nhìn thấy một biển người mặc toàn đồ đen đang bao vây chật kín quảng trường nhỏ trước cửa khách sạn.
Tiêu Chính Văn đi theo sau lưng cô ta, thấy cô ta sững sờ liền hỏi: “Sao thế tổng giám đốc Đỗ?”
Nhưng ngay sau đó Tiêu Chính Văn đã phát giác ra mùi sát khí quanh quẩn trong không trung, anh nhướng mày nhìn một trăm người đang đứng trước cửa, toàn bộ đều mang theo côn thép và dao phay!
Trương Thế Đức đứng trước cửa, mặc dù nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, cánh tay cũng tạm thời được băng bó lại, nhưng trong ánh mắt lại nghi ngút lửa giận!
Không chỉ có ông ta, một trăm tên đàn em đứng bên cạnh ông ta cũng lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Đỗ Tình Tuyết, trông như những con dã thú đang đói bụng chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hai người bọn họ ngay tức khắc!
Mà Lưu Tuấn Phong đứng phía sau đám người này là kẻ đầu tiên nhìn thấy Đỗ Tình Tuyết và Tiêu Chính Văn bước ra khỏi khách sạn!
Khoé miệng ông ta nhếch lên, lộ ra nụ cười khẩy, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Thế Đức rồi thì thầm vào tai ông ta một câu: “Đức Gia, nhất định phải giết bằng được tên này! Nhưng người phụ nữ bên cạnh ông ta thì vẫn cần phải nương tay. Dù sao cô ta cũng là tiểu thư của tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh, nếu xảy ra chuyện gì thì ông và tôi đều phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Đỗ Thị! Có điều, nếu như trói Đỗ Tình Tuyết lại rồi giam lỏng cô ta, biến cô ta trở thành vật sở hữu của ông và tôi thì…, ha ha…”
Trong mắt Trương Thế Đức ngập tràn vẻ ác độc, ông ta nhìn Lưu Tuấn Phong rồi khịt mũi đầy khinh thường!
Sau đó, ông ta chỉ vào cánh tay bị thương của mình, sa sầm mặt mày gào lên: “Trên cái đất Tu Hà này, từ xưa tới nay chưa từng xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay! Đây rõ ràng là đã vả thẳng vào mặt Hắc Long Đường! Không cần tổng giám đốc Lưu nhiều lời, tôi tự biết phải làm thế nào! Nếu hôm nay không chặt đứt chân tay của tên này rồi vứt ra sông cho cá ăn thì sau này chẳng phải người ta đều có thể tuỳ tiện giẫm đạp lên thể diện của Hắc Long Đường hay sao?”
Tiêu Chính Văn đứng một bên, liếc mắt nhìn một lượt với vẻ mặt thờ ơ, đếm kỹ số người, ước chừng khoảng một trăm tên, còn có mười mấy chiếc xe tải.
Mỗi một tên côn đồ đều là dân xã hội hung ác, trên cánh tay và cổ còn có không ít hình xăm.
Hung khí trong tay đám côn đồ này sáng loáng, thật sự đủ để doạ người!
Trên mảnh đất Tu Hà đã rất lâu không xuất hiện khung cảnh chém giết của thế lực ngầm như thế này, vậy nên những người dân xung quanh khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều vội vàng chạy trốn, sợ rước hoạ vào thân!
Đây đều là đám côn đồ dưới trướng Hắc Long Đường, là một lũ liều mạng, hung khí trong tay bọn chúng đều đã nhuốm máu không ít người.
Nghe Trương Thế Đức nói vậy, nụ cười nham hiểm trên mặt Lưu Tuấn Phong càng thêm sâu, chỉ có điều nụ cười này cũng chỉ là thoáng qua!
Ánh mắt Trương Thế Đức lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Chính Văn đang ung dung đứng trước mặt mình, sự ác độc lướt qua trong đáy mắt, ông ta gào lên: “Các anh em! Mọi người đều biết phải làm thế nào rồi! Hôm nay, có kẻ to gan dám gây hấn với Hắc Long Đường tôi! Dựa theo quy tắc làm việc của Hắc Long Đường chúng ta, trước tiên phải chặt đứt tay chân của hắn, sau đó ném xuống sống làm mồi cho cá ăn! Riêng người phụ nữ kia thì vẫn còn dùng đến, tạm thời bắt cô ta lại, đến lúc đó các anh em cùng nhau hưởng thụ!”
Trên mặt Trương Thế Đức ngập tràn vẻ phẫn nộ và dâm đãng, dường như không hề lo lắng rằng tiếp theo sẽ xảy ra bất kỳ sai sót gì!
Suy cho cùng, ông ta cũng có hơn trăm anh em ở đây!
Dù cho ban nãy trong phòng bao, Tiêu Chính Văn đã thể hiện chút bản lĩnh và khí thế không tầm thường, nhưng vậy thì đã sao chứ?
Đối diện với nhiều đàn em của mình như vậy, Tiêu Chính Văn còn có thể biến thành Tôn Ngộ Không để thoát khỏi lòng bàn tay mình hay sao?
Tiêu Chính Văn tỏ vẻ bất lực.
Rõ ràng từ đầu tới cuối đều do những kẻ đối diện gây hấn, đến cuối cùng lại thành lỗi của anh.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Đỗ Tình Tuyết đã bị doạ đến mức run lẩy bẩy ra sau lưng, khẽ vỗ nhẹ bờ vai đang run rẩy của cô ta, ghé sát tai rồi nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Đỗ, hay là cô vào trong ngồi trước đi? Tôi sẽ xử lý xong ngay thôi”.
Đỗ Tình Tuyết run lên, quay đầu, ánh mắt kinh ngạc và lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn, túm lấy cánh tay anh, sốt ruột hét lên: “Anh muốn làm gì? Bọn chúng nhiều người như vậy, anh mà cứ thế xông ra thì chỉ có chết! Bây giờ tôi sẽ đi báo cảnh sát, chúng ta vào trong trốn trước đã! Giữa ban ngày ban mặt, bọn chúng lại dám hành hung trên đường hay sao?”